https://www.facebook.com/creators/tools/mta#apply Review truyện ngôn tình hay nhất hiện nay: Review - Anh đến từ sao hỏa - Loyal Pang: Có duyên cũng cần có phận

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2018

Review - Anh đến từ sao hỏa - Loyal Pang: Có duyên cũng cần có phận

Thực ra tôi rất thích tuýp tình yêu thầy trò, có thể do những nỗi niềm mang dấu ấn cá nhân. Ngày trước tôi cũng có thầm cảm mến một người thầy, một người thầy rất trẻ và rất thu hút. Nhưng bản thân tôi lại không có được sự mạnh mẽ như các nhân vật nữ trong truyện. Trong câu chuyện đời thường của tôi, có lẽ tôi có được duyên gặp gỡ nhưng chưa có được duyên yêu thương và phận gắn bó. Tôi đến với “anh ấy đến từ sao Hỏa” cũng vì chữ phận chưa tới và chữ duyên chưa thành của chính bản thân mình.

Mộ Lạc Lạc một cô sinh viên năm nhất trong sáng đáng yêu, rất hồn nhiên và lạc quan. Điều đáng quý nhất là sự chân thành và dũng cảm trong tình yêu. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Địch Nam, thầy giáo chủ nhiệm của cô, cô đã tự nhủ anh chính là một nửa của cuộc đời mình, và từ đầu đến cuối đều kiên định với ý nghĩ đó. Có thể đối với người ngoài và thậm chí ngay cả với Địch Nam, tình yêu mà Lạc Lạc dành cho anh là sự bồng bột của tuổi trẻ là cái cảm mến nhất thời, không thể dài lâu. Nhưng ngoài vẻ ngoài vui tươi trong sáng, Lạc Lạc còn là một người con gái rất nhạy cảm. Nhìn thấy Địch Nam lần đầu tiên, có lẽ cũng giống bất kỳ sinh viên nào trong trường đều bị hút hồn bởi vẻ ngoài của anh, nhưng cô còn thấy cả nội tâm bên trong dáng vẻ hoàn mỹ ấy. “Ngày đầu tiên nhập học, cô nhìn thấy anh ngồi thu lu một góc hút thuốc, một điếu rồi lại một điếu. Mộ Lạc Lạc bất giác bị đôi mắt âu lo đó hớp hồn, từ trưa đến tối, cô đứng ngây một chỗ, ngắm khuôn mặt anh, cho đến lúc anh rời đi, trong không gian vẫn lưu lại một nỗi buồn man mác, cho nên cô đã quyết định phải cứu lấy hoàng tử ưu phiền này, chia sẻ cho anh chút niềm vui của cuộc sống”. Chỉ riêng cô nhìn thấy nỗi cô đơn trong trái tim anh và nguyện làm người sưởi ấm trái tim ấy. Đứng trước lời nói không hề yêu cô của anh, cô vẫn tràn đầy niềm tin, kiên định trả lời:

“Sẽ yêu thôi. Em có thể đợi”,

“Sẽ phải đợi rất lâu đó. Có lẽ là cả cuộc đời này”

 ”Mộ Lạc do dự vài giây: Như thế vẫn đợi”

Anh đẩy cô đi du học, để cô xa anh, để cô nhận thấy thế giới bên ngoài rất rộng lớn, cô sẽ tìm thấy môt người con trai tốt hơn anh, sẽ mang lại hạnh phúc cho cô. Chính anh lúc này cũng chưa nhận thức được rõ ràng  cô quan trọng như thế nào trong trái tim và cuộc đời anh. Phải đến khi nhận được tin ngay trong đêm cô không có ở kí túc xá, anh mới hoảng loạn, lao đi tìm cô, anh gọi điện và gửi cô biết bao tin nhắn, anh đã thừa nhận mình yêu cô mất rồi. Nhưng quả thực số phận thường hay trêu đùa con người ta, anh gửi tin nhắn, dũng cảm thừa nhận yêu cô, nhưng máy cô hết pin, cô không nhận được. Anh tìm được cô nhưng chính hình ảnh cô đi cùng Hàn Tư Viễn- người em cùng cha khác mẹ với anh lại một lần nữa đẩy anh trở về với nỗi đau quá khứ. Anh sợ quá khứ một lần nữa lặp lại, anh sợ bị lừa dối trong tình yêu. Và lần này cô đã bị đẩy xa anh thật sự, cô đi du học ở Mỹ ba năm. Thực ra, trong suốt ba năm anh không ngừng quan tâm chăm sóc cô, anh đã mượn danh cô thư ký của mình để có thể tâm sự sẻ chia tất cả vui buồn với cô trong những tháng ngày xa cách. Nhưng chỉ một mình anh biết.


Đến khi trở về, mang trong lòng nỗi đau khổ dằn vặt bản thân đơn phương yêu anh, mà anh lại thờ ơ, ba năm qua không hề quan tâm động viên cô một lời, cô quyết tâm sẽ rời bỏ anh, sẽ kiên cường. Nhưng khi tìm lại chiếc điện thoại cũ mà cô đã lãng quên trong góc phòng với 78 cuộc gọi nhỡ của Địch Nam và những dòng tin nhắn, nước mắt cô không biết trào ra từ đâu, cô nhớ lại buổi đêm không về kí túc xá ba năm trước và bây giờ thì cô biết: Anh cũng yêu cô.

Tin nhắn thứ nhất (3 giờ 5 phút sáng): Lạc Lạc, em ở đâu vậy? Thấy tin nhắn này thì lập tức gọi điện lại cho anh

Tin nhắn thứ hai (3 giờ 39 phút sáng): Lạc Lạc, anh rất lo cho em, mau trả lời điện thoại đi

Tin nhắn thứ ba (4 giờ 16 phút sáng: Lạc Lạc, em đang giận anh sao? Được rồi, anh thừa nhận, lúc đó anh không nhìn bồn hoa, mà là nhìn em. Trả lời điện thoại được không?

….

Tin nhắn thứ tám (5h28 phút sáng): “Vợ à, anh biết em không muốn ra nước ngoài, thực sự, anh cũng không muốn em đi… em đã từng hỏi anh, có yêu em không, có thể yêu em nhiều không…bây giờ anh có thể trả lời em, chính là bây giờ. Giây phút anh dùng hết sức lực của mình để tìm em, mới phát hiện ra, anh đã yêu em rồi.”

Nhưng chính anh cũng không dám đối diện với tình cảm của mình, ba năm trước anh đã phát hiện ra trái tim mình rung động vì cô, ba năm sau anh biết anh vẫn không ngừng yêu cô, nhưng anh luôn sợ hãi. Anh sợ anh sống quá nội tâm, sợ cô sẽ cảm thấy nhàm chán, anh sợ không xứng với tình yêu của cô, sợ một ngày cô sẽ rời bỏ anh. Khi anh quyết định chạy trốn anh chỉ thấy trái tim đau đớn, anh không thể phủ nhận anh đã quá yêu cô.

Thực ra họ có thể hạnh phúc bên nhau 3 năm trước, khi anh lần đầu tiên dũng cảm thừa nhận tình yêu dành cho cô, nhưng có lẽ đó chính là số phận, đó cũng là thử thách. Thời gian xa cách chính là thử thách cho tình yêu của họ. Tôi thấy Địch Nam quả thật may mắn khi có được tình yêu của Lạc Lạc, chính cô với tấm chân tình đã giúp anh một lần nữa cảm nhận được hạnh phúc của tình yêu. Chính cô đã lấp đầy những nỗi đau mà trước đây anh từng phải chịu.

Lạc Lạc và Địch Nam là hai người có duyện gặp gỡ, có duyên yêu thương và may mắn hơn cả là đã có được chữ phận gắn kết. Trong cuộc đời này còn gì đáng quý và đáng mơ ước hơn hai chữ Duyên Phận ấy.

Nhãn: , , , ,