https://www.facebook.com/creators/tools/mta#apply Review truyện ngôn tình hay nhất hiện nay: Review - Nếu ốc sên có tình yêu - Đinh Mặc: Ngôn tình trinh thám cực hấp dẫn

Thứ Tư, 18 tháng 4, 2018

Review - Nếu ốc sên có tình yêu - Đinh Mặc: Ngôn tình trinh thám cực hấp dẫn

 Má Mặc thường chọn đề tài lạ (đa số là viễn tưởng thì phải), cách nhập truyện lôi cuốn, tình tiết trong truyện ăn nhập nhau rất tốt. Có một số tiểu thuyết, khi đọc, bạn cảm thấy đôi chỗ con chữ như nam châm kéo bạn lại – khi mà bạn đang muốn băng băng trên con đường, chán ngắt và lạc mạch. Nếu ốc sên có tình yêu không như vậy! Những dòng sau đây được viết tay ngay trong đêm đọc xong và một thời gian sau đó, khi mà Hứa Hủ và Quý Bạch vẫn như ngày đầu tiên tôi đặt chân vào thế giới của họ.


       Tôi thích cách Đinh Mặc xây dựng nhân vật Quý Bạch. Thành thật xin lỗi Quý Tam chứ ban đầu em nghĩ anh là một ông chú khó tính có tuổi với bụng bia =)) chứ không phải thanh niên trai tráng như thế! Nam chính mà em nghĩ là cậu Triệu Hàn kia kìa. Rước Nếu ốc sên có tình yêu về nhà một-cách-vội-vã, không tìm hiểu như thế nào nên chả biết truyện viết về ai, về vấn đề gì. Nguồn cơn của sự vội vã ấy là tin tưởng tác phẩm của ss GR dịch và cho vào cho đủ giỏ hàng :”> Chính thế nên lúc đọc và nhận ra Nếu ốc sên có tình yêu là tình yêu trinh thám, hình sự gay cấn xen chút rùng rợn thì hơi ái ngại. Kiểu bản thân bị ám-ảnh-lâu-ngày nên sợ sẽ bị ám bởi những tên bệnh hoạn trong truyện, tưởng tượng hắn đi ngay sau mình ‘_’ Lan man, lan man quá! Quý Tam có cách làm việc riêng nhưng mang lại hiệu quả bất ngờ. Như cách anh chọn học trò, giờ mới để ý đây lại là một chuyện tình thầy trò nữa~ Thử tưởng tượng một thanh niên ngời ngời sức sống mặc đồng phục cảnh sát, không thì thường phục cũng được, có quai súng, thân hình mét tám vạm vỡ, da màu đồng, mắt sáng với ánh nhìn nghiêm nghị, cương trực (nét tính cách này cần xem lại :))) Để thêm phần gay cấn thì má Mặc còn đế thêm gia cảnh cực hoành tráng: gia đình tài chính quyền lực với người mẹ có phần bảo thủ. Quý Tam xuất hiện cực kỳ bình thường, nếu không nói là khác hẳn so với những gì tôi tưởng tượng. Mặc dù giới thiệu về chàng thì không hề xuềng xoàng chút nào. Nhưng càng về sau thì sự bình thường ấy khiến người ta an lòng! Đối diện với một Hứa Hủ chỉ nói khi cần thật sự không cần quá nhiều hào quang.

        Có một sự bối rối nhẹ về ngoại hình của Hứa Hủ và Quý Bạch. Một anh chàng hơn mét tám da màu đồng với một cô nàng tầm mét sáu da trắng như ngọc, nhỏ bé như học sinh trung học :/ Bất cập này đã cho đội phó đại đội cảnh sát hình sự Quý Bạch một vố đau sau này :)) Đúng thật là “con trai con gái đầy đủ” mà =)) Hứa Hủ, nói sao cũng không bật được Diêu Mông về khoản thị giác. Cũng đúng thôi, một mĩ nhân như vậy! Có điều con người ta có thể nổi bật bằng nhiều cách, không nhất thiết lúc nào cũng phải nhờ đến sắc đẹp. Sự bất ngờ của Triệu Hàn cộng thêm câu nói “Hứa Hủ rất xuất sắc” của Diêu Mông đã chứng tỏ Suỵt Suỵt nhà ta không phải dạng gà mờ (tự dưng muốn theo ngành Tâm lí học quá :3). Một cô gái hiện đại, quyết đoán, thông minh nhưng ngủ quá lâu trong lớp vỏ kiên cố đến mức dường như không quen nhìn lâu vào mắt người khác. Ở đây lại nói về nhan đề truyện một chút. Hình tượng Đinh Mặc thiết lập xuyên suốt mạch truyện cực nhất quán! Phải khâm phục vì sao khi viết má Mặc không bị lạc dòng. Chắc mọi người đều biết những đặc điểm vốn có của ốc sên và trong Nếu ốc sên có tình yêu, ốc sên ở đây nói đến ai. Khi cần thì Hứa Hủ tự động ra khỏi tổ của mình, những lúc khác cô cho mình một khoảng không gian riêng trong chiếc vỏ vừa to vừa nặng. Thứ tình cảm lặng lẽ mà rõ ràng, âm thầm mà sâu sắc của Quý Bạch đã phá bỏ lớp vỏ cứng cỏi ấy! Tuy Suỵt Suỵt mất đi ngôi nhà kiên cố nhưng tình yêu của Quý Đội đã bao bọc lấy cô, còn gì ấm ấp, còn gì vững chắc hơn?! (Trái tim sắc-nữ-còn-FA nín lặng =(() Sự mềm yếu của Hứa Hủ không xuất hiện nhiều quá đâu, đơn cử chỉ thấy ở lúc cô ngồi cùng anh trai sau chuyến đi Miến Điện về và cả lúc phát hiện mình có thai. Vì thế cô ốc sên chậm mà chắc vẫn từng ngày, từng ngày trưởng thành!

       Mỗi một nhân vật xuất hiện trong Nếu ốc sên có tình yêu đều không dư thừa. Họ có vai diễn cho riêng mình, phần thì bổ sung cho tuyến nhân vật chính, phần lại kể câu chuyện của chính họ. Như Diêu Mông, như Lâm Thanh Nham, như Thư Hàng, như Hứa Tuyển, như Phùng Diệp hay cả Trần Bắc Nghêu xuất hiện chớp nhoáng (Tại sao các soái ca bao giờ cũng có liên hệ với nhau? Mấy má định lấy máu độc giả mãi à :/ Nhân vật này xuất hiện trong Từ bi thành của má Mặc, có quan hệ huyết thống cùng mẹ khác cha =)) với Quý Bạch.

      Diêu Mông như một con sâu trong giai đoạn tháo kén. Dĩ nhiên đó là một chú bướm xinh đẹp, có điều nó đã hoá bướm không đúng lúc và gặp không đúng người. Nếu Diêu Mông gặp Thư Hàng trước thì mọi chuyện có thể sẽ khác. Mà thật vậy thì có bao nhiêu tình tiết thay đổi, Đinh Mặc đã có sắp xếp riêng cho cô. Cô gái ấy xinh đẹp là vậy, thông minh là vậy! Sự theo đuổi của Thư Hàng về sau rốt cuộc là lối thoát cho cô hay lại cứa thêm một vết thương nữa, khiến trái tim cô đau nhói?! Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao trái tim Diêu Mông thay đổi nhanh như vậy. Mà nghĩ kĩ lại cũng không thể trách cô. Phùng Diệp đã là một thoáng kí ức được khoá chặt trong lòng Diêu Mông, Quý Bạch lại là từ chỗ khâm phục nảy sinh tình cảm, còn Lâm Thanh Nham, anh ta là kẻ-cứu-cánh giúp cô bớt đi nỗi thất vọng phần nhiều. Diêu Mông vẫn đứng một chỗ, chỉ có dòng đời là đẩy cô đi hết đoạn đường này đến đoạn đường khác. Một Thư Hàng như thế không hẳn không lay động được trái tim người đẹp, mà sau bao sóng gió, liệu Diêu Mông có đủ can đảm bước tiếp trên con đường tình yêu ngọt ngào nhưng cũng đau khổ ấy nữa hay không? Nghĩ về bạn đồng môn của Hứa Hủ tôi vẫn hay thấy trống vắng. Cô gái ấy như một chú chim, tuy không bị bắt bỏ lồng nhưng cũng chẳng thoát khỏi khu vườn nhân tạo được!
      Mặc dù sống trong nỗi ám ảnh về những xác-chết-đẹp-đẽ nhưng Lâm Thanh Nham đáng thương hơn đáng ghét (ít nhất thì đối với tôi là vậy). Tình yêu anh ta dành cho Diêu Mông là thật nhưng lại mang trong mình những mâu thuẫn đến mức khiến bản thân “biến chất”. Vẫn là con người đấy thôi, sao lại khiến người khác phải khiếp sợ như vậy? Phải chăng đối với anh ta (và cả Phùng Diệp), nỗi sợ hãi chính là chất dinh dưỡng? Lâm Thanh Nham giống như kiểu người bị đục khoét tâm hồn, quả đỏ nơi lồng ngực trái kia bị mất một mảng lớn nên khi máu chảy về không thể lưu thông, nên có đau cũng không nhận ra. Ở Lâm Thanh Nham có một đoạn mà khi đọc xong, tôi bất giác rơi nước mắt. “Thiên thần, thiên thần cuối cùng của tôi, thiên thần yêu tôi tha thiết. Tại sao tôi không thể gặp em sớm hơn? Ở những năm tháng đẹp đẽ nhất, vào mùa tươi đẹp nhất, cả thế giới đừng quấy rầy, chỉ có tôi sạch sẽ như thuở ban đầu, mỉm cười bước lại gần em”. Dường như anh ta bị cả thế giới bỏ rơi, cô độc đến tội nghiệp! Lời nói ấy như mũi kim nhè nhẹ châm vào người đọc, đến khi nhận ra thì đau đến không tưởng. Con người ta chỉ như áng phù du, lẩn quẩn trong vòng luân hồi sống-chết. Cuộc đời của Phùng Diệp và Lâm Thanh Nham có hơn thì chẳng qua là thêm chút gia vị. Ai ngờ thứ gia vị ấy không mang lại khoái cảm mà là nỗi đau, tội lỗi! Đi sai đường vẫn có thể quay lại, tìm đúng đường mà đi. Nhưng không phải ai cũng may mắn tìm được lối ra. Hoặc giả là họ biết nhưng không cách nào, không mục đích gì níu họ ngược trở lại. Mà ở đây, không có ai giúp hai kẻ bệnh hoạn đáng thương này, để họ vượt qua, để họ có thể hạnh phúc như trước kia. Thế giới của Phùng Diệp bị đảo lộn đến như vậy nhưng khi nói về quãng đời với cha mẹ câm điếc của mình, hắn ta vẫn bảo “Trong mắt tôi, thế giới này rất tươi đẹp”. Có điều một con người bị ám ảnh bởi máu đến mức điên rồ như vậy! Nghĩ lại thì Lâm Thanh Nham vẫn còn tốt đẹp hơn! Anh ta có thể đổ lỗi cho sự xâm phạm thời ấu thơ, cho sự thay đổi đột ngột của một người mẹ – một người tình, cho bản thân anh ta và cả người đọc một cái cớ mà trách móc vì những sai lầm ấy. Còn Phùng Diệp? Hắn ta như một khúc gỗ tốt nhưng lại không biết tự trân trọng mình, để cho mối mọt từ từ bào mòn. Cuối cùng, đến khi nhận ra thì đã quá muộn, hắn rốt cuộc chỉ còn là một thứ bột không hơn không kém!

     Thư Hàng và Hứa Tuyển, hai người này tôi không biết nên viết sao về họ nữa. Cảm thấy như hai người họ một lời khó nói! Phải chăng má Mặc nên để cho họ một vùng trời rộng, để người đọc có thể hiểu về họ hơn hay để họ tự quyết định đời mình :/ Có thể Thư Hàng sẽ sánh bước cùng Diêu Mông, Hứa Tuyển sẽ bắt đầu cuộc sống mới thật sự; cũng có thể sẽ khác. Ai biết được chứ! Vậy nên có lúc, tôi những tưởng Hứa Tuyển và Diêu Mông sẽ là một đôi 😉

     Câu chuyện của Hứa Hủ và Quý Bạch kết thúc nhưng vẫn mở ra cho người đọc một thế giới khác, thế giới của những chuyện về sau. Những cuộc điều tra sẽ chẳng kết thúc, có người tốt ắt có kẻ xấu, họ sẽ mãi đối địch nhau mà thôi! Những đứa con của họ sẽ ra đời và lớn lên, biết đâu tương lai cũng là những cảnh sát hình sự. Và quan trọng hơn, tình yêu của họ vẫn ngọt ngào như thuở ban đầu, có hay không nó sẽ mãi đằm thắm như vậy!

Nhãn: , , , ,