Review Mệnh Phượng Hoàng - Hoại Phi Vãn Vãn: Vĩnh viễn không buông tay
Mệnh phượng hoàng... Nếu chỉ được dùng một câu nói duy nhất để hình dung về bộ truyện này thì chính là một tình yêu đau thương.
Đọc full truyện tại https://waka.vn/
Có một tình yêu trong tranh đấu
Nàng sinh ra với thân phận thứ nữ, con của một tiểu thiếp không được ai thừa nhận. Nàng lớn lên với trí tuệ và sự nhẫn nhịn để ẩn mình an toàn. Nàng tiến cung như một nô tì để có thể vươn tay bắt lấy vận mệnh, trả lại cho chính mình sự tồn tại vốn luôn bị phủ nhận.
Tràn ngập trong Mệnh Phượng Hoàng là những màn đấu trí có thể vắt kiệt sức sống của con người, nơi ấy, muốn sống thì phải mạnh mẽ, thông minh và cả nhẫn tâm. Cô gái nào khi mới vào cung mà chẳng ôm mộng ước, nhưng mà Hậu cung ba ngàn giai lệ, đã có bao người ôm hận ra đi mà còn chưa thấy mặt đế vương…
Tang Tử.
Duy tang dữ tử, tất cung kính chỉ.
Trong kế hoạch của nàng chưa từng có tình yêu, chỉ có khát vọng quyền lực và sức mạnh.
Thẳng thắn mà nói, Tang Tử thực sự hạnh phúc dù hạnh phúc của nàng thực mệt mỏi, thực nguy hiểm giữa chốn cung đình, giữa bao mưu toan quyền lực… Nhưng có sao? Có một mục tiêu để hướng đến dù nó xuất phát từ hận thù, có một người để bảo vệ dù ban đầu chỉ lợi dụng nhau, có một người ở bên để trao đi niềm tin tuyệt đối vô điều kiện vẫn còn hơn là theo đuổi lời đoán mệnh mơ hồ.
Yêu, đôi khi không phải là duy nhất, không phải là chiếm hữu, cũng không phải là sớm chiều bên nhau. Yêu là tin tưởng, và vì tin tưởng nên có thể bao dung, có thể thấu hiểu đến tận cùng, cũng có thể vai kề vai nhẫn nại chờ đến ngày có thể nắm chặt tay đi hết cuộc đời.
Ở một góc độ nào đó, Tang Tử và Hạ Hầu Tử Khâm giống nhau. Cũng phải, chính nàng đã thừa nhận, không giống nhau thì sao có thể yêu được nhau đó thôi. Cô độc, vô tình đến tàn nhẫn và khao khát yêu thương. Họ, một khi trái tim đã rung lên, thì sẽ bất chấp tất cả để bảo toàn thế giới của nhau, có mình, có đối phương, cùng sống, cùng chết.
Tấn Vương nói không sai, Hạ Hầu Tử Khâm có Tang Tử là may mắn, nhưng hẳn Tấn Vương không biết, có Hạ Hầu Tử Khâm là hy vọng cả đời của Tang Tử nàng, là niềm tin để nàng buông tất cả chống đỡ lấy giang sơn dù lệ rơi, dù nhỏ máu.
Có một tình yêu trong câm lặng
Yêu đơn phương là điều ngu ngốc nhất thế gian, chỉ là chuyện của trái tim, sao có thể khống chế, tựa như đêm mưa năm nào cô bé bước qua cánh cửa trốn sét và bước vào trái tim một người.
Yêu, là bảo vệ nhưng cũng là bất lực, là hạnh phúc nhưng cũng là hy sinh.
Trên chiến trường đạn lửa của hai đế quốc, phía dưới tấm mặt nạ, hắn là Hàn Vương – là chiến thần Bắc Tề thống lĩnh vạn quân.
Mỗi lần gặp là một lần đau khổ, mỗi lần nhìn là một lần Tô Mộ Hàn nhận ra những gì mình không thể đem đến cho nàng. Họ giống nhau ở sự cô độc nhưng lại quá khác nhau trong khát vọng. Hắn muốn một đời bình an, nàng lại không cam lòng với mối hận suốt mười lăm năm dài. Sai ở đâu và đúng ở đâu để họ lại gặp phải nhau trên con đường của mình?
Nếu năm ấy không có cung biến, nếu năm ấy Thái tử tiền triều không táng thân trong biển lửa, nếu năm ấy giang sơn vẫn còn là của Tuân gia thì liệu nàng có thể trở thành Thái tử phi, trở thành phượng hoàng của hắn?
Hắn gặp nàng trong một đêm mưa và chia ly khi buổi bình minh đến. Sống hay chết đã không còn quan trọng nữa rồi, tựa như trái tim hắn mất đi bởi luôn dõi theo nàng, mãi mãi đến vĩnh cửu.
Có một tình yêu trong khoảng cách
Một trượng rất ngắn nhưng thực ra cũng rất dài bởi một trượng là khoảng cách Cố Khanh Hằng bảo trì mỗi khi gặp Tang Tử. Hắn và nàng từng là thanh mai trúc mã, từng có thời niên thiếu với bao ký ức buồn vui, từng có duyên nhưng lại chẳng có phận.
Với Cố Khanh Hằng, Tang Tử hiểu rõ hơn ai hết, hiểu rằng nàng không bao giờ cho phép mình kéo hắn xuống bùn, cuốn hắn vào thị phi tranh đấu, dẫm đạp lên nhau để giành lấy quyền lực. Nàng muốn bảo toàn thế giới của hắn, hy vọng của hắn, cuộc đời của hắn. Nhưng nàng có biết, thế giới của hắn, hy vọng của hắn, cuộc đời của hắn chính là nàng?
Vậy nên Cố Khanh Hằng tiến cung, lặng lẽ âm thầm với khoảng cách một trượng đầy quy củ để nhìn thấy nàng sống tốt, để bảo vệ cuộc sống của nàng, để giữ lấy tình yêu câm lặng của chính mình.
Tình yêu đơn phương ngốc nghếch.
Có khi, nguyện hy sinh tất cả cho tình yêu là một loại bi ai khó có thể nói nên lời, vậy nên Cố Khanh Hằng lùi lại, với khoảng cách và với cả nỗi đau, hạnh phúc khi được nhìn thấy người mình yêu thương hạnh phúc.
Cuộc đời như một canh bạc
Mệnh Phượng Hoàng là một tiểu thuyết cung đấu với tất cả những tranh đoạt cần phải có để đạt được lợi ích và quyền lực. Ở Mệnh Phượng Hoàng dường như hiếm hoi lắm mới thấy được chút ánh sáng le lói của tình người nhưng rồi nó cũng sẽ lại bị những toan tính, âm mưu che đi mất. Cũng phải thôi, không tàn nhẫn thì sao có thể tồn tại, cung đình hoa lệ nhuốm đầy máu tanh.
Một đế vương mạnh mẽ, tàn nhẫn luôn ép mình vào trách nhiệm chỉ có thể buông lỏng bản thân bên người thương.
Một thái tử tiền triều trầm tĩnh, cô độc sống cả đời với ước vọng không bao giờ có thể đạt được.
Một công tử nhà đại học sĩ dịu dàng, yên lặng dùng cuộc đời mình để trao tất cả cho một người con gái.
Khép lại Mệnh Phượng Hoàng là một cái kết hạnh phúc cho Tang Tử, cho Hạ Hầu Tử Khâm, một cái kết giải thoát cho Tô Mộ Hàn, một cái kết vẫn ngốc nghếch cho Cố Khanh Hằng. Nhưng biết sao được đây, cuộc đời như một canh bạc có thắng có thua và có khi phải trả giá bằng cả cuộc đời và sinh mạng. Thứ nữ ngày nào đã được thừa nhận, đã nắm trong tay vận mệnh của mình và đứng vững nơi ngôi cao cùng người nàng yêu thương dù cái giá nàng phải trả chẳng hề rẻ mạt.
Nhãn: mệnh phượng hoàng, ngôn tình hot, ngôn tình ngược, ngôn tình online, Tang tử
<< Trang chủ