https://www.facebook.com/creators/tools/mta#apply Review truyện ngôn tình hay nhất hiện nay: Review - Thất tịch không mưa - Phỉ Ngã Tư Tồn: Ngôn tình ngược full

Thứ Ba, 20 tháng 3, 2018

Review - Thất tịch không mưa - Phỉ Ngã Tư Tồn: Ngôn tình ngược full

Tôi vốn là một người đa sầu đa cảm, chỉ cần chạm đến tâm thì không tiếc nước mắt mà khóc cả ngày. Cho nên tôi thực sự rất sợ truyện SE, duy nhất có một lần phá lệ đọc Đông Cung của Phỉ Ngã Tư Tồn. Nhưng lần này lại một lần nữa phá lệ đọc " Thất tịch không mưa" :)).

Có lẽ nhiều bạn đã đọc qua truyện này, cũng chẳng cần review làm j nhưng tôi vẫn muốn viết một chút. Văn không hay chữ chẳng tốt, cảm xúc có hạn, mong mọi người thông cảm.
Câu truyện này được xếp vào SE nhưng tôi lại cảm thấy đây mới chính là HE. SE là gì, là kết thúc không có hậu cho cả hai nhân vật chính. Vậy kết thúc của truyện là không có hậu sao, bạn nghĩ còn cái kết nào hơn nữa chứ. Không thể dùng hai chữ "viên mãn" để miêu tả, bởi lẽ đoạn tình cảm này ngay từ khi bắt đầu đã là không viên mãn, không thể có kết thúc đẹp. Không lẽ để họ sống hạnh phúc bên nhau không màng thế tục và chỉ trích của người đời? Vậy cái mà Hàn Vũ dùng lí trí để cố gắng suốt bao năm là gì? Chính là để em gái không bị người đời xỉa xói, để tình cảm của họ luôn trong sạch thuần khiết như ban đầu. Sống hạnh phúc sao? Tôi nghĩ Hàn Vũ không làm được. Vậy để họ quên nhau đi, để anh mãi mãi lưu lạc nơi đất khách quê người với chết tim chết lặng, còn cô với nụ cười rạng rỡ che dấu tâm hồn mục nát đáng thương? Tôi nghĩ đây mới chính là cái kết tệ nhất, đau đớn nhất. Trong đám cưới của Hàn Vũ, khi nhìn thấy giọt nước mắt của anh, Tiểu Tình đã nói " không thể cùng nhau nơi thế tục, vậy họ sẽ cùng nhau trong tâm hồn". Đã hiểu nhau như vậy, chết có khi lại là sự giải thoát cho cả hai. Tôi có một cô bạn cũng khá giống tôi, cự tuyệt SE, khi tôi giới thiệu cho cô ấy về câu truyện này, cô ấy hỏi vậy kết thúc thế nào, tôi nói cả hai cùng chết. Vậy là cô ấy nói ko đọc, đọc r sẽ ám vào người, có lẽ sợ bị ám ảnh nên cũng không dám đọc.


Câu truyện này thực sự rất ám ảnh, sáng nay tỉnh dậy trong đầu tôi toàn là hình ảnh của họ, lời nói của họ, khoảnh khắc vui buồn của họ. Ám ảnh nhưng lại không buồn. Thật đấy, tôi lại chẳng thấy buồn gì cả, tôi thương họ nhiều hơn. Tôi khóc từ khi Tiểu Tình lên thành phố tìm Tiểu Vũ, tiếng khóc cứ kìm nén kìm nén mãi, đến khi đọc bức thư mẹ gửi cho Tiểu Vũ, tôi đã khóc nấc lên. Tôi chỉ muốn hỏi " Tình à, sao em lại khổ thế?" Tôi khóc vì Tình, khóc vì tình cảm cô dành cho anh trai, khóc vì sự đau đớn lạnh lẽo cô phải trải qua suốt 3 năm bên người mẹ điên dại, bên người cha đã khuất và người anh dửng dưng. Tình ôm mẹ và khóc " mẹ đừng đi, con chỉ còn có mẹ, đừng bỏ con lại một mình". Tại sao những sai lầm của cha và sự oán trách của mẹ lại đổ hết lên đầu Tiểu Tình, cô chẳng làm gì sai, thậm chí còn hết lòng chăm sóc họ, vậy mà đổi lại là sự nhiếc móc đánh đập nặng nề. Tình đáng thương, Tình mạnh mẽ, cô xứng đáng có được tình yêu chân thành lắm chứ.
Đọc đoạn đầu tôi hơi không thích Hàn Vũ, bởi anh cứ mãi trốn chạy hèn nhát. Nhưng đọc đoạn sau, khi anh trở về đưa Tình đi, tôi lại thấy anh lí trí đến đáng thương. Anh không bao giờ quên trách nhiệm của mình, bảo vệ Tình, chăm sóc Tình nhưng không được để bản thân đi quá giới hạn. Anh thà để bản thân là một đống bùn lầy nhơ nhớp, tìm kiếm hơi ấm bên những người con gái khác cũng phải giữ cho Tình sự trong sáng hồn nhiên. Đã bao lần anh thử yêu họ, thử dồn hết tình cảm vào họ nhưng không thể. Sâu trong trái tim là một người con gái không thể chạm đến, anh đau đớn hơn ai hết. Khi đưa Tình đi Thuỵ Sĩ, anh đã vất bỏ tất cả tục thế lại sau lưng để Tình được sống quãng đời cuối vui vẻ hạnh phúc. Anh lo sợ, lo sợ một ngày Tình rời xa anh, có lẽ khi đó cả thế giới sẽ sụp đổ. Anh chăm sóc cô, anh em thì có sao chứ, giữa họ là thứ tình cảm trong sáng mãnh liệt nhất, không có dục vọng, không có toan tính, chỉ khao khát làm
người kia hạnh phúc, ai cần để ý đến huyết thống hay không nữa? Trước đây tôi luôn thấy hai chữ "loạn luân" rất đáng sợ. Yêu anh em của mình ư, yêu máu mủ ruột già của mình ư? Không thể nào. Nhưng đọc xong câu truyện này, chỉ câu truyện này thôi, tôi thấy loạn luân cũng không có gì ghê gớm. Nếu sớm biết Tình và Vũ là anh em ruột thật sự, nếu không có lần nghe lén đó, vậy tình cảm của họ có phải hay không chính là tình thân? Tình thân còn mãnh liệt hơn cả tình yêu chứ. Vẫn là do ông trời trêu đùa họ, để họ lún sâu rồi đâm một nhát dao chí mạng khiến họ khổ đau. Tôi nghĩ với Tình, Vũ vừa là người anh trai cô yêu nhất, vừa là người con trai cô yêu nhất.
Còn một nhân vật phụ tôi thấy khá tiếc nuối cho cô ấy, đó là Tâm Bình. Cả đời cố gắng theo đuổi thứ mình không thể có, cố gắng bao dung Hàn Vũ, yêu thương Hàn Vũ. Với anh, cô chính là liều thuốc giảm đau cho tâm hồn tê liệt. Nhưng chỉ là thuốc giảm đau mà thôi, chẳng thể chữa trị nổi. Cô đi tìm chồng suốt nửa năm trời, cuối cùng tìm thấy ngôi mộ còn mới, bên cạnh là người con gái anh yêu nhất. Tốt rồi, thắp cho họ nén hương, cuối cùng cũng dám buông bỏ.
Tôi chưa bao giờ dám viết review, nhưng câu truyện này quá ấn tượng khiến tôi muốn thử cầm bút một chút. Chỉ là chút suy tư về câu truyện hay, mong mọi người cùng cảm nhận :''>

Nhãn: , , , ,