https://www.facebook.com/creators/tools/mta#apply Review truyện ngôn tình hay nhất hiện nay

Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2018

Review - Trúc mã là sói - Mèo lười ngủ ngày

Đây là một tác phẩm làm lên tên tuổi của Mèo lười ngủ ngày, giúp cho cái tên này đến gần hơn với khán giả đặc biệt là cư dân mạng :D Vậy tác phẩm này có gì cuốn hút mà khiến cho mọi người vừa nghe đến tên đã bật cười?


Sơ qua về nội dung và văn án của truyện nè:

5 tuổi, vì lỡ tay mà Nhan Tiếu để xảy ra một mối hận ngàn năm, trong lúc tranh giành đồ chơi với Văn Dịch, không may làm sứt trán đối phương. Văn Dịch khóc ầm ĩ: “Cậu có biết tớ bị sẹo sẽ không đẹp trai nữa không, cậu có biết như thế này sẽ không còn bạn gái nào chơi với tớ nữa không…”. Nhan Tiếu tức lắm liền gầm lại: “ Khóc cái quái gì, cùng lắm sau này lớn lên tớ sẽ lấy cậu là được chứ gì!” 20 năm sau, bi kịch đã xảy ra… Văn Dịch vênh khuôn mặt điển trai, gạt mái tóc nũng nịu: “Vết sẹo này là do em gây ra, em phải chịu trách nhiệm!” Nhan Tiếu: “ Em nhớ là hồi đó không để lại sẹo mà.” Văn Dịch: “ Ờ, vết sẹo này là do anh tự gây ra, nhưng vẫn là lỗi của em, em phải lấy anh!” Nhan Tiếu: "..."

Sau đây là cảm nhận của mình đối với bộ truyện hay ho này :">

Đây là một câu chuyện kể về mối tình của Văn Dịch và Tiếu Tiếu hai người là một cặp thanh mai trúc mã. Dưới ngòi bút của tác giả Mèo Lười Ngủ Ngày thì câu chuyện tình của cặp thanh mai - trúc mã ấy được trải qua khá là êm đềm. Đồng thời bộ truyện cũng có nhiều chi tiết kể về thời thơ ấu của cặp đôi Dịch - Tiếu rất hài hước. Bạn nghĩ sao nếu một khi người bạn thân khác giới của bạn sau này cùng bạn trở thành một cặp thì như thế nào? Có lẽ là không thể ngờ tới. Người cùng bạn đi qua thời thơ ấu, bây giờ lại tiếp tục cùng bạn đi tới cuối cuộc đời, người nắm mọi mặt xấu lẫn mặt tốt của bạn lại trở thành bạn đồng hành đến cuối cùng. Mối tình thanh mai trúc mã của hai con người ấy sẽ như thế nào? Mời mọi người vào thưởng thức bộ truyện hài hước này nha.



Với mình để mà nói, thì trong truyện, nếu mình là Nhan Tiếu thì có thể mình sẽ chọn nam phụ sau đấy sẽ xuất hiện trong truyên. Chắc có lẽ mình đã già rồi, nên kiểu tình cảm thiếu nữ và chàng hot boy như Văn Dịch không phải là thứ tình cảm mà mình mong muốn. Một người đàn ông vững chãi như nam phụ sẽ là người xứng đáng để một cô gái gửi gắm cả đời hơn, giao cả bản thân mình cho người ta trong nửa già cuộc đời còn lại hơn. Đó thực sự là một chàng trai ấm áp và kiên định, có thể làm tất cả mọi thứ vì bạn, cũng có thể rời đi vì bạn....

Còn với nam chính Văn Dịch, điểm tốt nhất của chàng ta đó là dám yêu, dám đem mình thử thách với tình yêu đó dẫu cho không biết kết quả hay gian truân phía trước thế nào. Có một câu nói thế này, tình yêu dũng cảm nhất và đáng trân trọng nhất đó chính là dám đến gần đối phương... Hoan hô cho Văn Dịch, nhờ có điều này mà chàng ta mới có được Nhan Tiếu bên cạnh đó nhé! ^^

Nhãn: , , , ,

Thứ Ba, 15 tháng 5, 2018

Review - Nắm tay người kéo người đi - Thiên Hạ Vô Bệnh

Đầu tiên nói một chút, mình dành ra 4 tiếng để đọc xong truyện này trên wattpad. Và thật sự để đánh giá thì mình cho thang điểm 3.75/5. Hay là bởi thích cái cách xây dựng cặp đôi nhân vật chính và không thật sự hay là bởi truyện không rõ ràng lắm.
Văn phong của Thiên Hạ Vô Bệnh rất nhẹ nhàng, rành mạch, tuy câu chữ nghe nhạt nhòa mà lại rất có muối, rất hài hước, nhất là cách nữ chính đấu khẩu với các nhân vật hay cách mà chị ấy suy nghĩ muốn chửi đánh người nào đó nhưng vẫn chưng ra bộ mặt của tiểu ngốc tử.
Mình sẽ nói về hai nhân vật chính:
- An Kha Lam (An Nhiên): kiếp trước mắc bệnh máu trắng kinh điển và do sốc trong đám cưới của người yêu và em gái nên chết. Xuyên vào cơ thể của Ngũ công chúa Vân Di quốc.
Cô công chúa này à, có mẫu thân là hoàng hậu, có tứ hoàng tỷ yêu thương chăm sóc, có đại biểu ca một tay che trời luôn sủng nịch và cả thất biểu ca cưng chiều. Tiếc thay lại là một công chúa khờ, luôn trưng ra đôi mắt mù sương ngây dại. Cơ mà ấy là ngốc giả thôi. Nữ chính này thực sự làm mình cực kì thích.
Rất lý trí, rất tỉnh táo và cũng thông minh. Bạn hỏi vì sao thông minh mà lại giả ngốc, cô ấy nói do lười, nhưng thực ra vì chuyện kiếp trước phiền muộn, cô đã thu mình lại trong vỏ ốc, làm một con ốc bé an nhiên sống qua ngày. Ai cũng nói cô là người hạnh phúc, thần toán cũng nói cô có số hưởng. Cô cũng nghiễm nhiên thấy thế.
Nữ chính rất thẳng thắn, dám nghĩ sẽ dám làm, dám nắm cũng dám buông, yêu ghét rõ ràng. Cô có thể vì phụ hoàng băng hà mà đau xót nhưng không vì thế mà rơi nước mắt, có thể vì ghét sự uy hiếp mà trước mặt Mạnh Thiểu Giác cắt da loại cổ. Nghe lãnh đạm và quyết liệt như vậy nhưng thực ra A Lam rất tưng tửng đáng yêu, cũng rất có tình.
- Nam chính: Vũ Văn Duệ - đại biểu ca của nữ chính (ta cũng không chắc có phải biểu ca không vì hình như anh ấy không phải là con ruột Vũ Văn Nghị - đại cữu của nữ chính). Một nam chính đi theo lối mòn của thể loại ngôn tình, đôi mắt hồ ly hẹp dài trên gương mặt thanh tú cực cực đẹp (nữ chính còn tự nhận đi chung với anh như một trời một vực, nữ chính chỉ ở dạng thanh tú thôi nha).
A Duệ của chúng ta không những đẹp mà còn tài nữa, là đại biểu của phủ tướng quân, dưới một người trên cả vạn người, đến hoàng thượng còn phải nể nang. Tâm kế sâu hơn biển, lòng độc hơn rắn (suýt giết nữ chính vì chị nghe được bí mật của anh), là người nữ chính tin rằng không gì không làm được.
Nhưng anh luôn mang nỗi khổ là đứa con tạp chủng mà đến cả mẫu thân mình không thương. Có một đoạn say rượu anh nói: “A Lam, bà ấy không thương ta, vậy, nàng có thể yêu ta không?” Nghe xong mà thấy tan chảy thực sự huhu. Anh rất sủng chị, cực sủng luôn, coi mấy phân đoạn của hai anh chị mà thấy thổn thức tâm tình. Trong mắt anh cũng chỉ có chị.
Có một đoạn anh và em gái của bạn anh bị hạ xuân dược, bao nhiêu người cầu xin khuyên nhủ anh cứu em gái kia nhưng anh chỉ cười lạnh phun một câu “Nàng ta chết thì liên quan gì đến ta.” Chị em đổ rầm rầm!
Một số nhân vật khác như tuyến nam phụ: Một Mạnh Thiểu Giác/ Mông Hãn Vũ, khỏa rau xanh nàng gặp hồi nhỏ, cả gia đình bị diệt, chỉ còn hắn và em gái. Dùng những mưu hèn kế bẩn để tiếp tục sống, tiếp tục lên cao đến chức Thừa Tướng Vân Trạch. Hắn luôn luôn tính kế nhưng chân tình đối với nàng ai có thể phủ nhận?
Một Hạ Liên Thần – Hoàng đế Vân Chiến, đứa trẻ nóng tính bị mù nàng gặp hồi nhỏ, sinh ra đã bị vứt bỏ, bị chính phụ hoàng mình độc mù mắt chỉ vì cái mệnh ‘khắc cha khắc mẹ khắc anh khắc chị mới làm bá chủ thiên hạ’, trước khi mắt sáng hắn thích Mật Nhi, sau khi mắt sáng, lòng vướng Mật Nhi, tâm hướng về A Đấu (nữ chính).
Cả hai anh này gặp nàng đều cùng nói một câu: “Sớm thì không sớm, dù sao cũng nhận ra trước nàng.” Ba người cùng gặp nhau ở Tề Vân Sơn và cuối cùng cũng kết thúc ở Tề Vân Sơn.


Ngoài ra còn có Vũ Văn Tu/Tô Kì, thất biểu ca hồ ly mù đường nhưng không bao giờ nhận mù đường, xuất hiện luôn khiến người ta phì cười. Cùng một tứ hoàng tỷ An Kha Tử che dấu đi sự hoạt bát, đáng yêu của tuổi trẻ, khoác lên người một vỏ bọc thục nữ hiền dịu đúng với chức trách ‘đứa con được sủng nhất của hoàng đế’.
Hai người từng yêu nhau nhưng chỉ là đã từng. Một thời cùng nhau vui đùa không biết chán nhưng sau này, khi nàng là nữ đế Vân Di, chàng là hoàng đế Vân Trạch thì chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi.
Truyện chỉ tập trung khai thác tình cảm nam nữ chính và nam phụ (chỉ có Mạnh Thiểu Giác ) mà không làm sâu vào đôi phụ Vũ Văn Tu và An Kha Tử, mình thực sự muốn thấy rõ hơn tình cảm của cặp đôi này.
Cơ mà đây là truyện đầu tiên mà mình không lướt qua những đoạn sủng của anh Duệ dành cho chị Lam. Mình còn đọc đi đọc lại cơ vì quá quá hay, quá quá rung động. Chị không dám yêu anh nhưng chính chị cũng đã yêu anh tự lúc nào. Mấy đoạn suýt H nhưng không tới thực là làm xịt máu con dân mà.
Nói chung trừ mấy cái không làm rõ tuyến phụ ra thì chuyện cực đáng đọc nhé. À còn có ngoại truyện về kiếp trước đầy cẩu huyết của nữ chính, về tự sự của hai người trong cuộc – Nhan Hữu và An Thanh.

Nhãn: , , , ,

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2018

Review - Ốc sên chạy - Ngôn tình hài hước full

Hôm nay bạn Cloudy rảnh rỗi lại lôi Ốc Sên Chạy ra đọc lại, tự nhiên thấy cảm xúc dâng trào quá, tự nhiên có hứng viết mấy dòng cảm xúc lúc đọc truyện này, bạn nào còn lăn tăn có nên đọc hay không thì có thể dựa vào review của mình nhé, dù mình chả phải siêu nhân siêu phàm chuyên đọc truyện hay gì, nhưng mà khi đã giới thiệu truyện gì đó thì bảo đảm truyện rất đáng đọc vì mình khá kén truyện ha :”)
Nội dung:
Vệ Nam yêu thầm Hứa Chi Hằng suốt 8 năm, chờ mãi chờ mãi, tận cho đến khi anh đón nhận tình cảm của cô. Thế nhưng, thân thế, con người, hoàn cảnh gia đình của Hứa Chi Hằng, cộng thêm truyền thống gia đình, định kiến của xã hội và sự đốc thúc của bạn bè khiến cô không thể đến với anh. Và họ chia tay sau một tháng ngắn ngủi.
Lục Song xuất hiện. Vệ Nam và Lục Song giống như một đôi oan gia – anh trêu chọc cô từ bé đến lớn, sau này gặp lại nhau thì cô tìm cách để trả đũa anh. Rồi tình yêu đến nhẹ nhàng và tự nhiên. Nhưng Vệ Nam dường như bị cái bóng quá lớn của Hứa Chi Hắng che mất lý trí của con tim, lại một lần nữa không nhận ra, có một ai đó yêu mình đến dường nào.
Tất nhiên là truyện có một kết cục viên mãn, cho tất cả mọi người. Nhưng mà có một vài điều đọng lại trong mình sau khi đọc truyện, khiến mình khá là day dứt, suy nghĩ khá nhiều.
Lục Song yêu Vệ Nam nhiều, rất nhiều, nhưng mà Vệ Nam dường như không dám mở trái tim mình ra cho anh, thậm chí là yêu anh không nhiêu bằng Hứa Chi Hằng. Nếu cô chấp nhận anh sớm hơn một chút, chứ không phải đến tận khi suýt thì ‘ngủm củ tỏi’, thì mình nghĩ Lục Song sẽ bớt bị ‘ngược’ thêm một chút. Mình khá là bi quan, trong tiểu thuyết thì Vệ Nam lúc đó mới nhận ra tình cảm của mình nên vùng dậy ‘sống tiếp’. Lỡ như trong cuộc sống thực, một Vệ Nam nào đó cũng không kịp nhận ra tình cảm của một Lục Song nào đó, nhưng lại tiêu thật thì biết làm thế nào? XP Thế nên, phương châm của mình là, phải luôn tỉnh táo để không bao giờ hối hận bất cứ việc gì! =))

Thật ra mình nghĩ, phải chăng Vệ Nam cũng là vì yêu Hứa Chi Hằng chưa đủ nhiều, đủ sâu để có thể chấp nhận con người anh? Đằng rằng thói quen, định kiến, gia đình và bạn bè rất quan trọng, nhưng nếu tình yêu của cô đủ lớn, để giúp cô tỉnh táo nhận ra Hứa Chi Hằng dành bao nhiêu phần trong trái tim mình để yêu cô, liệu Vệ Nam có buông tay dễ dàng như thế? Ở đây nhân vật Tô Mẫn Mẫn đóng một vai trò khá quan trọng khi giấu đi chiếc nhẫn Hứa Chi Hằng tặng cho Vệ Nam kèm theo lời nhắn đắt giá nhất truyện theo ý kiến cá nhân của mình. Biết đâu đấy, nếu Vệ Nam nhìn thấy lời nhắn đó, cô đã không buông tay. Nhưng mà như thế thì Lục Song đã không có cơ hội tiếp cận cô rồi ha! XD Bật mí nhé, lúc đọc đến lời nhắn của Hứa Chi Hằng, mình bật khóc huhu luôn ._.
Có một điểm đáng tiếc, về kết thúc của Tô Mẫn Mẫn và Hứa Chi Hằng. Họ đến với nhau, tất nhiên là Mẫn Mẫn yêu Hứa Chi Hằng vô cùng, nhưng mình cảm thấy Hứa Chi Hằng không yêu cô. Anh đến với cô, cá nhân mình thấy, giống như là một sự bù đắp vậy, bù đắp cho lỗ hổng mà Vệ Nam để lại trong tim anh. Dù sao thì họ cũng đã có được những thứ mình cần trong cuộc đời này rồi…
Còn nữa…mình rất thích bộ ba Vệ Nam, Kỳ Quyên và Tiêu Tinh. Họ là những người bạn thật sự. Muốn biết cái gì gọi là tình bạn thuần khiết chân chính thành thật, cứ nhìn vào bộ ba này! Họ làm mình nhớ tới mấy nhỏ bạn thân của mình, có thể là không sâu sắc được như họ, nhưng những người bạn làm cuộc sống của chúng ta thêm đẹp hơn rất nhiều 🙂
Cả anh trai song sinh Vệ Đằng nữa. Ngoài miệng thì chua chát đấu khẩu với Vệ Nam từng chút một, nhưng ai cũng nhận ra anh yêu thương cô em gái ngốc của mình biết bao nhiêu ^_^
Và điều này gợi lại vết thương trong lòng mình……….Chờ Một Ngày Nắng viết về Tiêu Tinh mình vẫn chưa được cầm T_T

Nhãn: , , , ,

Thứ Năm, 26 tháng 4, 2018

Review - Vương Phi trùng sinh ký - Lam bạch Sắc: Ngôn tình cực hot

Vương phi trùng sinh ký của Lam Bạch Sắc thực sự rất hay và hấp dẫn nên không thể bỏ qua mà phải giới thiệu ngay với các bạn mới được :">
Kiếp trước, nàng mơ mơ hồ hồ bị ban hôn cho Sở Vương Tư Đồ Tu. Hắn là người thanh cao lạnh lùng lại thâm sâu khó lường. Bước vào cuộc hôn nhân này nàng sợ hãi lại không thể phản kháng. Còn Tư Đồ Tu lại quá lạnh nhạt xa cách. Cứ thế, dù là phu thê nhưng khoảng cách giữa họ lại khá xa.
Vì bảo vệ cho gia tộc của mình và sự an toàn của nàng, Tư Đồ Tu dùng hết toàn lực dạy bảo nàng mọi thứ. Chỉ là, cách làm của hắn quá nghiêm khắc và hung dữ, hại nàng khắc sâu khiếp sợ, luôn dùng giả dối tươi cười để đối mặt.
Trong một lần hắn đi xa, khi trở về thì nghe tin nàng bị người khác hãm hại mà chết. Thê tử của hắn, cứ thế chết đi như vậy, tim chợt đau nhói. Ngay đến hắn, cũng bị người ta tính kế, toàn bộ yêu thương và ấm áp, tất cả đều là màn kịch. Hóa ra, hắn chỉ là nước cờ bị lợi dụng để tranh đoạt hoàng quyền. Rồi mọi thứ cũng kết thúc bi kịch như vậy.
.....
Tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, Bùi Ngọc Kiều cảm thấy vô cùng may mắn khi biết bản thân trùng sinh về năm 15 tuổi. Nàng bây giờ còn chưa gả cho tên Tư Đồ Tu đáng ghét kia, chưa để cho những bất hạnh đã xảy ra trở thành hiện thực. Nàng bên cạnh vẫn còn tổ mẫu yêu thương, còn phụ thân sủng ái, còn tiểu muội hiểu chuyện lại thông minh. Nàng không phải ngốc nghếch mà chết trong những âm mưu toan tính kia.
Vì thế, những gì Tư Đồ Tu đã dạy bảo, nàng đem áp dụng triệt để vào cuộc sống hôm nay. Ít ra, những cái khác nàng có thể không thấu hiểu nhưng nhìn mặt đoán ý, phân biệt đúng sai còn hoàn toàn có khả năng. Bởi Tư Đồ Tu từng nói với nàng rằng, không được tin tưởng ai quá nhiều, lưỡi dao vẫn luôn được dấu sau những lớp hoa hồng. Chỉ là, kiếp này nàng không mong gặp lại hắn chút nào. Nàng vẫn sợ hãi hắn vô cùng.
Nhưng nào đâu phải cứ mong muốn là có thể thực hiện được. Bởi vì, Tư Đồ Tu cũng được trùng sinh trở về. Và điều khiến hắn day dứt mãi, là nàng. Kiếp trước, để nàng chết đi như vậy, hắn ân hận và khổ sở rất nhiều. Kiếp này, hắn muốn tìm nàng.
Nào đâu ngờ, Bùi Ngọc Kiều - tiểu cô nương ngốc nghếch từng là thê tử của hắn lại chán ghét hắn đến thế. Gặp hắn, nàng như con thỏ nhỏ, nói không nói, nhìn không nhìn, liền xách váy cong mông chạy trối chết. Được lắm. Hay lắm. Hắn nhớ thương đến tìm thăm nàng mà nàng cho hắn xem thái độ gì đây? Vậy thì, đừng trách nhé 😂😂
Thế nên, cái thiêm văn xem bói của nàng quăng lại hắn liền nhặt lên cất kĩ rồi tìm cách gặp nàng để trả. Nói "gặp" cho đàng hoàng tí thôi chứ hắn thấy con người ta đang đi thì nhanh tay kéo vào chỗ tối "tâm sự mỏng" liền. Người ta không thèm nhận cái của rơi kia, hắn còn tức giận rồi kể lể quá trình nhặt được đem về cho người ta nữa. Cạn lời 😂😂
Tưởng Ngọc Kiều vẫn là tiểu cô nương ngốc thê tử của hắn như kiếp trước chắc? Người ta bây giờ không-quan-hệ gì với hắn nha. Ai bảo hắn rảnh rỗi làm gì không biết. Thế mà Tư Đồ Tu tức giận muốn xịt khói thái độ của nàng. Hắn cứ mặc định nàng là "thê tử" của mình ý.
Và chỉ qua vài lần tiếp xúc, Tư Đồ Tu liền biết được Ngọc Kiều cũng trùng sinh như mình. Nàng bây giờ vẫn còn chút ngốc manh nhưng đã có thể tự bảo vệ bản thân, đề phòng người khác. Xinh đẹp như thế, đáng yêu như thế, ngọt ngào như thế, hiểu chuyện như thế không phải đều là công lao dạy bảo của hắn sao? Thế mà nàng lại muốn "trèo tường" ư? Không có cửa đâu nha. Cửa sau cũng không có luôn á.
Vì thế, người đọc liền thấy một nam chủ phúc hắc mặt lạnh lại như con chó nhỏ chạy theo con gái ngốc nhà người ta. Suốt ngày xun xoe làm trò cho con người ta chú ý. Hại mấy tên đi theo Tư Đồ Tu cảm giác mọi chuyện mông lung như một trò đùa. Hóa ra, thiếu gia của bọn họ trong tình yêu luôn có những cách thể hiện biến thái như vậy.

Buồn cười nhất là đoạn Ngọc Kiều lên chùa thắp hương với tổ mẫu ấy, Đồ Tu nhà ta muốn gặp nhìn một cái cho thỏa lòng lắm lắm. Đáng tiếc đợi mãi mà không được, liền tức giận rồi còn suy nghĩ nàng là tiểu miêu tham ăn, thể nào chả đi nhà xí. Ờ, vậy đó. Xong anh nhà canh giữ nhà xí đợi gặp thê tử. Hại đám thuộc hạ đen mặt vì hành động xấu hổ này của thiếu gia nhà mình luôn 😂😂. Mất mặt chết đi được.
Kiếp trước, Đồ Tu chưa nhận ra tình cảm sâu đậm mình dành cho Ngọc Kiều nên hắn không hề chú tâm vào nàng lắm. Đợi khi mất đi nàng liền cảm thấy hối hận. Bây giờ, hắn có cơ hội nên không muốn bỏ lỡ nữa. Bất kể tên nam nhân nào lảng vảng quanh nàng hắn cũng auto xem là "kẻ địch" và diệt trừ không thương xót. Lại còn cảm thấy thê tử nhỏ như hồng hạnh vượt tường liền hôn hôn hôn để cân bằng tâm lý. Trong khi, người ta với hắn bây giờ có còn là phu thê như kiếp trước đâu kia chứ.
Vì Ngọc Kiều hắn thay đổi bản thân nhiều hơn, cũng biết vì nàng mà tranh đoạt thiên hạ cho nàng một đời an yên không bị người khác dẫm đạp ức hiếp. Mọi chuyện của nàng hắn sẽ để ý và thay nàng thực hiện. Có hắn ở đây, ai nói nàng ngốc, ai bảo nàng không tốt, ai hãm hại tính kế nàng hắn liền xử đẹp. Bởi độc ác và nhẫn tâm mới là bản chất của hắn. Còn nàng sẽ là nơi dịu dàng nhất hắn dùng tất cả để bảo vệ.
"Đã từng tưởng tượng trời cao biển rộng, đến cuối cùng cũng chỉ là hình ảnh thu nhỏ hai người bọn bọ.
Có nàng ở bên ta, mới là vĩnh cửu" (*)
...
"Vương phi trùng sinh ký" không hẳn là câu chuyện kịch tính hấp dẫn như những truyện trùng sinh khác nhưng mà vẫn có những nét thu hút rất riêng. Phần lớn sự khác biệt làm điểm nhấn ấy nằm ở tính cách của nữ chính Bùi Ngọc Kiều. Nàng tuy rằng có chút ngốc manh nhưng đáng yêu và lương thiện. Những suy nghĩ của nàng luôn chân thật và khiến người đọc xúc động. Bởi cho dù nàng có là một cô nương ngốc đi nữa thì vẫn luôn biết dùng tất cả những gì mình có để bảo vệ và chở che cho những người thân yêu. Tình cảm nàng dành cho phụ thân, tiểu muội... rất đáng ngưỡng mộ và học hỏi.
Nội dung truyện đơn giản là câu chuyện nam chính cố gắng bảo vệ thê tử nhỏ của mình và đem về bên cạnh để sủng ái yêu thương. Truyện có nhiều đoạn siêu hài hước vui vẻ, thích hợp cho mọi người đọc thư giãn thoải mái trong những ngày cận tết bận rộn này. Nhảy hố đi nào 

Nhãn: , , , ,

Review - Động phòng hoa chúc sát vách - Diệp Lạc Vô Tâm

Hôm nay, khi thời tiết sau bão và tâm trạng đặc biệt ủng hộ, tôi khởi động một dự án Review mới, cộp mác một tác giả ngôn tình khá được các chị em yêu mến, đã được chuyển ngữ/edit đến tay độc giả mạng một lượng tác phẩm nhất định: Diệp Lạc Vô Tâm. Những tác phẩm tôi đọc qua của Diệp Lạc Vô Tâm cũng chưa được nhiều. Lướt Google một lượt, đếm sơ qua thấy có 9 tác phẩm, quả thực chưa đọc hết. Nên trong phạm vi có hạn của khả năng, tôi chắc đọc đến đâu sẽ phát biểu đến đó.
Vốn ban đầu định nhắc “Trao lầm tình yêu cho anh” trước, nhưng vì vừa mới đọc hết “Động phòng hoa chúc sát vách” bản mới xong, cảm xúc còn tươi nguyên, nên đành thay đổi kế hoạch. Tác phẩm mở hàng sẽ là câu chuyện của Bạc Băng và Diệp Chính Thần.

“Động phòng hoa chúc sát vách” không phải tác phẩm tôi yêu thích. Sau khi đọc xong bản cũ tôi chẳng có ấn tượng gì hơn ngoài một cái kết cấu truyện chắc chắn và ly kỳ. Nhưng sau khi đọc bản mới với đầy đủ ngoại truyện từ góc nhìn của những nhân vật khác nhau, tôi đọng lại trong lòng một chút cảm xúc.
Ấn tượng của tôi sau khi kết thúc câu chuyện về Diệp Chính Thần chính là một ngọn lửa. Một ngọn lửa rừng rực cháy, nóng sáng và bền bỉ. Cả nhân cách cũng như tình yêu của anh. Tin rằng bất cứ ai đọc truyện cũng sẽ bị tình yêu và nhân cách của Diệp làm cho cảm động. Tôi sẽ không bàn đến Diệp Chính Thần trên cương vị quân nhân. Thực ra yếu tố này trong tiểu thuyết ngôn tình không đậm nét lắm, cũng chỉ là một cái chốt để xây dựng mâu thuẫn trong truyện. Nói nhiều cũng chẳng biết nói gì, nói dài lại thành nói dại. Cái tôi muốn nói, cái được tác giả đề cao, cái được các bạn nữ đọc tiểu thuyết ngôn tình ngưỡng mộ, chính là tình yêu anh dành cho  Bạc Băng. Một tình yêu cháy bỏng, nồng nàn và bền bỉ như ngọn lửa trong đêm gió táp.
Bất chấp cái mục đích ban đầu không hề trong sáng thành tâm, Diệp Chính Thần đã đối xử với Bạc Băng bằng tấm chân tình, ban đầu là của một đồng hương, sau là của một người anh, cuối cùng là của một người tình. Ở trong hoàn cảnh ấy, anh đã làm tất cả, chấp nhận tổn thương người khác, tổn thương chính mình, miễn sao bảo vệ được cô. Phải nói rằng đứng trên góc nhìn của anh, làm như anh đã là cố hết sức, đã là mỹ mãn rồi. Nỗi khổ tâm, đau khổ của anh, ai cũng nhìn rõ, từ cái cảnh anh đuổi theo Bạc Băng ra sân bay, từ ngoại truyện của Trịnh Vỹ, từ ngoại truyện của Dụ Nhân, của Ấn Chung Thiêm. Tôi không kể lại ra nữa. Nhưng điều làm tôi cảm thấy thích thú với nhân vật này hơn trước, chính là mấy dòng này:
“Tình yêu trong cô gần như đã khô cạn.
Nhưng dù vậy, anh vẫn muốn có được cô, cho dù là tim cô đã chết hay cô chỉ còn lại thể xác, ngay cả khi cô là người thực vật, anh vẫn phải có được cô.
Bởi vì trái tim anh vẫn chưa chết, tình yêu của anh dành cho cô vẫn không hề khô cạn…”
Diệp Chính Thần biết chính tay anh đã hủy hoại Bạc Băng. Anh biết, tôi biết, độc giả đều biết . Xin đừng lấy hoàn cảnh của Diệp Chính Thần ra bao biện, hay để thiện cảm với anh che lấp phán đoán của bạn. Diệp Chính Thần thực sự đã khiến cho Bạc Băng chết tâm, anh đã mất cô một lần.

Đứng trước Bạc Băng của hiện tại, nếu là tôi, tôi hẳn sẽ bỏ cuộc, sẽ buông tha để điều gì qua thì qua luôn, để cuộc sống của Bạc Băng êm đềm trôi mãi. Nhưng thế không phải là Diệp Chính Thần. Anh là một ngọn lửa, anh biết cô vẫn còn yêu anh, nên quyết tâm cuốn cô vào vòng xoáy yêu hận tình thù kia một lần nữa; chấp nhận đánh cược để có được cô một lần nữa.  Tình yêu của một người có thể sâu sắc đến bao nhiêu, mới có những suy nghĩ như vậy? Dù chỉ còn một chút của em, anh cũng không bỏ cuộc, cũng muốn em ở bên anh. Đây là điểm tôi thích ở Diệp Chính Thần hơn so với Dương Lam Hàng. Một tình yêu bền bỉ. Những gì anh làm cho Bạc Băng, càng về cuối truyện càng được gợi mở, càng khiến tôi rơi nước mắt, càng khiên nữ chính của chúng ta đau lòng. Thế là đã đủ lắm rồi.
Bạc Băng cũng là một người yêu hết lòng. Đừng quá phê phán cô ấy. Đứng trên cương vị của cô ấy, phát hiện ra mình bị lừa gạt hết năm lần bảy lượt, lại nhận ra mình đang trở thành kẻ thứ ba, đến tận phút cuối cùng vẫn bị giẫm đạp lên chút tình cảm và lòng tự trọng còn sót lại, tôi thấy cô ấy cũng đã hết sức mình. Bạc Băng không dám tin Diệp Chính Thần đến phút cuối, quả thật là cô ấy đã không đủ can đảm. Nhưng những niềm tin mà cô ấy dành cho anh từ trước cho đến khi rời Nhật Bản, không thể nào bị phủ nhận. Cô ấy không hề ích kỷ đến vô độ, không hề hèn nhát. Chỉ là con người có giới hạn nhất định. Tôi đố bạn đối mặt với những sự việc như cô ấy mà còn trụ vững đấy? Nếu được thì bạn quả là cao thủ. Thế nên, đừng quá khắt khe với cô ấy.
Cô ấy yêu Diệp Chính Thần, dù trước đây hay sau này. Anh bị thương, có lần nào cô không lo lắng, không rơi nước mắt. Cô chăm sóc cho anh, có ai đọc mà không thấy? Cô đau khổ vì anh suốt ba năm xa cách và hơn thế nữa. Chỉ tiếc cô không phải một ngọn lửa kiên cường như Diệp Chính Thần mà thôi. Không yêu thì không hận. Yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu.
Tôi xin trích một chi tiết nhỏ xíu xiu mà thôi, để những ai đã quên nhớ lại Bạc Băng thực ra đã nhẫn nhịn như thế nào.
“Dĩ nhiên, cũng có những lúc cô nhớ anh, muốn gặp anh đến phát điên, lý trí không thể kiềm chế được. Mỗi lần cô không khống chế được bản thân, cô sẽ đi đến phòng thí nghiệm vô khuẩn để tìm anh.
Anh mặc một chiếc áo khoác trắng dài, đứng cạnh vách tường xem gì đó trong điện thoại, anh xem rất chăm chú, so với việc học còn chăm chú hơn.
“Sư huynh.” Cô bước vào phòng, đặt món chân gà cô làm cho anh lên bàn: “Em làm món này ở cửa hàng tiện lợi, anh nếm thử đi!”
 Anh gập chiếc điện thoại lại, nắm chặt trong lòng bàn tay, Bạc Băng phảng phất có thể nghe được âm thanh ‘ken két’ phát ra từ điện thoại.
“Cám ơn!”
Nhân vật hiện tại làm tôi dâng tràn cảm xúc, có lẽ sẽ viết được rất nhiều, không phải nam nữ chính, mà là một nhân vật phụ: Dụ Nhân. Ok, tôi sẽ nói luôn, tôi ghét cô ta vô cùng. Dù chính bản thân tác giả, thông qua cái nhìn của Bạc Băng đã từng nói Dụ Nhân rất đáng thương, dù ngoại truyện dưới cái nhìn của cô ta có thể hiện một nội tâm, một mối tình abcxyz như thế nào, tôi vẫn ghét và có phần khinh bỉ cô ta vô cùng. Thật may tác phẩm này là vào thời hiện đại, thật may Diệp Chính Thần là người kiên định dứt khoát, nếu không giả như truyện này quay về thời cổ, rơi vào cảnh đấu đá nơi hậu cung, chỉ sợ mụ đàn bà tâm ngoan thủ lạt này hại Bạc Băng chết đi sống lại, tru di tam tộc cũng nên. Một người tốt, đơn thuần như Bạc Băng, dù có từng trải hơn nữa thì cũng vẫn bị mấy cái răng rắn rết đầy nọc của con yêu nữ này làm tổn thương mà thôi.
Tình yêu không có tội. Khao khát người mình yêu không có tội. Kể cả việc cô ta tận dụng cơ hội để kết hôn với Diệp Chính Thần, những mong mưa dầm thấm lâu chiếm được trái tim anh cũng không có tội. Những sự đợi chờ, những việc Dụ Nhân làm ban đầu chỉ khiến cho người khác đồng cảm và thương tiếc mà thôi. Khi phải chứng kiến cảnh người mình yêu thương, dốc tâm dốc sức đang tình tự mờ ám với người khác, Dụ Nhân có căm thù Bạc Băng cũng là điều dễ hiểu. Con người không phải thần thánh, nhất là những người yêu mà không có được người mình yêu. Trong cái nhìn Dụ Nhân, Bạc Băng có lẽ chỉ là kẻ đến sau tầm thường, cái gì cũng không có, cũng không yêu, không hiểu Diệp Chính Thần bằng cô ta.
Nhưng cô ta không dám đi đường thẳng, không dám chấp nhận sự thật, không hiểu được cái gì gọi là “Làm cho người mình yêu hạnh phúc”. Cô ta thực sự quá độc ác và ích kỷ rồi. Cùng một type nhân vật, nhưng Lục Khinh Vũ trong “Chào anh đồng chí trung tá” mang đến cho người đọc cảm giác chơi vơi nuối tiếc, thì Dụ Nhân thực sự, thực sự làm tôi khinh bỉ và căm ghét, chỉ tiếc không có ai bên Bạc Băng biết đủ để mà chửi rủa cô ta cho hả dạ (Lần duy nhất có người hiểu sơ sơ sự có mặt của Dụ Nhân lại là cô bạn không rõ nội tình Lăng Lăng, người bị chửi lại là Diệp Chính Thần, lại là trong ngoại truyện của “Trao lầm tình yêu cho anh” nữa chứ!). Dụ Nhân vì mình mà không chỉ hủy hoại  nhiệt huyết, lý tưởng trong đôi mắt sáng ngời ban đầu của Diệp Chính Thần, còn hủy hoại cả tình yêu của anh, hủy hoại tâm hồn của một người vô tội chưa bao giờ động đến một cọng tóc của cô ta là Bạc Băng.  Cái tôi gọi là đường thẳng, không phải ý nói đến bỏ cuộc, mà là đường đường chính chính đối mặt. Dụ Nhân đã lợi dụng mối quan hệ trên danh nghĩa với Diệp Chính Thần để giành lợi thế cho mình, để đánh vào nỗi đau của Bạc Băng ngốc nghếch. Thất bại lần này, cô ta lại bày keo khác. Chẳng lẽ cô ta không thể hiểu nổi nỗi đau của người khác, của Bạc Băng, của  Diệp Chính Thần hay sao? Chẳng cần cô ta hiểu, chỉ cần cô ta nghĩ tới thôi cũng được. Nhưng có lẽ con người này đã quá chìm đắm trong nỗi đau của chính mình, trong dục vọng vô vọng của chính mình rồi. Ví dụ, cô ta chỉ trong lúc bồng bột mà gây tổn thương đến tình địch như lần đâm xe lúc đầu, hay như hành động của Ấn Chung Thiêm đâm Diệp Chính Thần & đến nói sự thật với Bạc Băng chẳng hạn, thì nó đi một nhẽ; thậm chí dù có như kiểu thâm độc của Tần Tuyết trong phần ngoại truyện cũng được đi. Nhưng sự hiện diện của cô ta trong nhà trọ của Diệp Chính Thần, cái thái độ của cô ta trong cái hôm Bạc Băng rời khỏi Nhật Bản ấy, và việc cô ta tìm đến Bạc Băng hạ độc thủ hết lần này đến lần khác, thì thật sự xin lỗi cái bản mặt đẹp đẽ và nhân cách được ca ngợi của cô ta. Tôi phỉ nhổ! Sự trả thù của Diệp Chính Thần về sau này, sự lăng nhục của anh với cô ta khi bắt cô ta tự đi ly hôn, làm tôi hả hê ghê gớm. Thực lòng, hành động của Diệp Chính Thần và suy nghĩ của tôi có phần ác độc và cực đoan. Nhưng chính anh đã nói rằng “Khi đó, em ra đi như vậy, anh nhỏ giọng cầu xin em, em vẫn lựa chọn giải pháp ra đi… Anh hận cô ấy, hận cô ấy lừa gạt em, tổn thương em, cho nên anh cũng muốn cô ấy nếm thử mùi vị bị lừa gạt là như thế nào, mùi vị đau khổ khi bị tổn thương là như thế nào…” . Con người tốt như Diệp Chính Thần thì thấy có phần tiếc nuối, người đơn thuần và từ ái như Bạc Băng thì thấy cô ta đáng thương. Tôi chắc là kẻ hơi hơi xấu và ác tâm thì thấy đáng. Những việc anh làm, Diệp Chính Thần ạ, đáng lắm, không chỉ cho cô ta biết một phần những gì Bạc Băng phải chịu, mà còn là nỗi đau của cả anh nữa. Tội nghiệt cô ta gây ra, đền bù có như vậy cũng là xứng thôi.
Xả xong rồi cũng thấy nhẹ bụng phần nào. Cũng thấy đã. Chửi bới nhân vật mình ghét cũng thiệt là sướng. Chẳng trách nhiều người gây war như vậy ^_^ Phần nói chuyện về Bạc Băng hơi ngắn so với hai nhân vật kia, không phải vì mình có ý gì, mà cơ bản là nếu muốn hiểu về tâm lý cô ấy thì nên đọc truyện mà thôi. Nhân vật này được miêu tả dựa nhiều trên những tiểu tiết nho nhỏ.
Trong ebook “Động phòng hoa chúc sát vách” bản mới do nhutphonglinh bên kites làm, có kèm một số bài cảm nhận khá được yêu thích. Nếu có chị em nào hứng thú với những phân tích, biểu cảm có tính hợp lý và không hợp với văn của mình, thì có thể đọc và chia sẻ. Bài review này tạm dừng ở đây. Xin chào và hẹn gặp lại!

Nhãn: , , , ,

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2018

Review - Tịch mịch không đình xuân dục vãn - Phỉ Ngã Tư Tồn

Hai chữ thôi: tinh tế. Đừng nhìn tớ đọc tạp nham cổ đại xuyên không huyền huyễn chơi tuốt mà tưởng tớ dễ tính nhé, với tớ, truyện phải có không khí có hơi thở, cổ đại phải ra cổ đại kia. Mà trong cái thời buổi vàng thau lẫn lộn này, tìm được truyện thuần cổ đại. không YY chẳng dễ chút nào. Toàn mấy kiểu công chúa rồi thiên kim mà nhảy nhót suốt ngày, nhí nhảnh hơn cá cảnh thôi, hờ hờ, đọc thì cũng vui, nhưng không phải kiểu tớ thích cho lắm.

Tịch mịch ấy à, tớ không thích cái tên xuất bản, hai chữ ngắn ngủn quá, nguyên văn của nó là một câu thơ cơ mà: Sân không vắng vẻ tàn xuân, hoặc sát nghĩa hơn: Đình không vắng vẻ xuân sắp muộn. Truyện đặt ở bối cảnh triều Thanh, nhưng mình thấy cái vẻ cổ đại trong truyện xa xưa như thời Hán rồi ấy. Từng cái nhấc tay nhấc chân tuyệt đối đúng mực, trái ngược hoàn toàn với vẻ phóng khoáng cởi mở trong Đông cung là tác phẩm có bối cảnh cổ xưa hơn nó. Cốt truyện, như mọi tác phẩm khác của mẹ kế, không phải là cái gì quá phức tạp, nếu có ngoằn ngoèo dích dắc thì đấy là vì một nùi bi kịch xoắn vào nhau thôi :v Không quá phức tạp, tức là không có quá nhiều âm mưu dương mưu kế lồng trong kế rồi boss phản diện, trùm cuối blablo, mình thích và đánh giá cao truyện của Phỉ Ngã ở chỗ lời văn tinh tế và toát ra được bối cảnh cũng như thời đại mà câu chuyện diễn ra, tức là lấy một cuộc đời rất nhỏ để định hình một thời đại to.
Nữ chính Lâm Lang lớn lên ở nhà ngoại – phủ đệ đại nhân Nạp Lan Minh Châu, cùng với biểu ca Dung Nhược là thanh mai trúc mã. Thế nhưng hai người đã không còn cơ hội gặp lại nữa khi Lâm Lang trở thành cung nữ Tứ Chấp Khố, còn Dung Nhược làm ngự tiền thị vệ bên Hoàng đế Khang Hi. Trong một cuộc đi săn, Dụ Thân vương Phúc Toàn và thái giám Lương Cửu Công nảy ra ý muốn gán ghép Lâm Lang với Hoàng đế, từ đó Lâm Lang trở thành cung nữ ngự tiền, blablo… sau một hồi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thì ai cũng thấy Hoàng đế si tình với Lâm Lang đến hết thuộc chữa rồi, dạy nàng viết tên húy của mình là Huyền Diệp, vì nàng mà sẵn sàng đổi trắng thay đen vụ mất nhẫn ngọc… “Hoàng tổ mẫu, nàng không phải là mụn nhọt của Huyền Diệp, nàng là tính mạng của Huyền Diệp. Hoàng tổ mẫu tuyệt đối không thể lấy đi cái mạng này của tôn nhi được.”
Nhưng còn Lâm Lang thì sao? Tớ cá là nhiều bạn cũng như tớ, đọc hết truyện vẫn không thể xác định được cuối cùng Lâm Lang có yêu Hoàng đế không! Nếu không yêu, tại sao phải đỏ mặt? Nếu không yêu, tại sao không từ chối? Nếu không yêu, vậy những lo lắng quan tâm cho Hoàng đế, hoàn toàn chỉ là nghĩa vụ của một cung nữ, và sau này, một phi tần thôi ư? Nhưng nếu yêu, tại sao không thể rõ ràng minh triết như tình cảm trước kia với biểu ca Dung Nhược? Tại sao không tin Hoàng đế, tại sao cuối cùng vẫn phải kiếm một đứa con? Vì nàng tuệ chất lan tâm, sớm đã nhìn ra sủng ái của đế vương chỉ như phù vân chăng? Nhưng nếu tình cảm Hoàng đế dành cho nàng, không phải là sủng ái thì sao, nếu như, là chân tình thì sao?
Tình thâm bất thọ. Đến cuối cùng bên cạnh Hoàng đế chỉ còn lại bốn chữ này mà thôi.


Bởi vì người là Hoàng đế, bởi vì người phải kiên định quân tâm, bởi vì người không thể vì một nữ tử mà làm ra những chuyện hoang đường hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn phải kết thúc thôi. Mình cảm thấy kết thúc sinh ly kiểu này còn đau hơn tử biệt như trong Tang Ca ấy, rõ ràng Lâm Lang còn đó, thậm chí cũng chẳng phải cách trở xa xôi, nàng vẫn là Lương tần đấy thôi, thậm chí hai người còn có Bát a ca, cuối cùng vẫn mãi mãi không đến được, vẫn cứ là Hòa phi nhận lấy hết thảy sủng ái hai mươi năm. Ngoại truyện, gì mà “nhớ đến khắc cốt ghi tâm mười năm, vô vọng mười năm, nàng vẫn đứng duyên dáng trước mắt như xưa”, tất cả chỉ là giấc mộng không thành của Hoàng đế thôi. Người trong cung tường, đã mãi mãi chẳng còn cạnh bên nữa rồi, chỉ có thể nhớ mà không thể gặp, gặp mà coi như chưa từng quen biết thôi.
Nhưng mình nghĩ, tất cả những sự mập mờ này, rằng Lâm Lang có yêu Hoàng đế không, hai người có còn gặp lại không, cũng như Hòa phi và Dận Chân có phải hữu duyên vô phận hay không, tất cả những sự không rõ ràng ấy, đã chừa lại một không gian cho chúng ta lý giải theo cảm nhận của chính mình.
Chính vì thế khi bộ này chuyển thể thành phim, tớ cực kì ghét cái chi tiết biên kịch chế thêm rằng Lâm Lang là con gái tội thần rồi hận thù tùm lum lên với Khang Hi, cái mớ cẩu huyết đó làm hỏng hết sự tinh tế của nguyên tác. Nguyên tác rất rất nhẹ nhàng, nhưng lại rất đau. Nghe nói mẹ kế bị trầm cảm, ừ, Tịch mịch không đình đúng là u uất đến điên luôn ấy, một năm vài độ máu M trỗi dậy tớ vẫn đem bộ này ra tu lại, hahah.

Nhãn: , , , ,

Thứ Năm, 29 tháng 3, 2018

Review - Phá tan mối hận khóa xuân - Thẩm Thương My

Đa phần truyện của Thẩm Thương My tôi đều thích, trong số đó, ăn sâu vào lòng tôi nhất chính là quyển truyện này. Không hẳn là quá hay, nhưng rất thật. Có lẽ, nó giống như một tấm gương phản chiếu chính cuộc sống của bản thân vậy, nên tôi thích.

Tình yêu được định nghĩa như thế nào? Khi ta còn trẻ với sau này có khác nhau sao?

“Lúc chúng ta còn trẻ, yêu một người, còn yêu hơn cả bản thân mình, chân trời góc bể dù khổ dù mệt đến mấy cùng nguyện lòng đi theo người đó. Sau này tuổi tác nhiều hơn, từ từ ý thức được thái độ và trách nhiệm của người con, gánh vác nhiều trách nhiệm, không thể buông thả, cũng không thể bay xa.”

Như khi Diệp Cô Dung yêu Nhiếp Dịch Phàm, vì là tình đầu, vì là yêu từ khi còn rất trẻ, vì là tình yêu đấy đã kéo dài tám năm rồi, nên cô dốc lòng yêu, bỏ hết vốn liếng của mình… vì người ấy.

Nhưng đàn ông không giống phụ nữ. Khi họ bước chân từ ngưỡng một chàng thanh niên sang ngưỡng trưởng thành, dục vọng của họ không chỉ có tình yêu. Giữa Diệp Cô Dung và Nhiếp Dịch Phàm, ai đúng ai sai? Là anh sai vì đã ngoại tình, hay là cô sai vì đã để anh có cơ hội ngoại tình? Mỗi người có một cách nhìn khác nhau, nhưng tôi, bản thân tôi luôn luôn cho rằng, một khi đã đến nước chia tay, lỗi lầm không thể chỉ tính trên một người.

Nhiều người con gái yêu đã lâu, vì quá lâu rồi nên mới có thể tự huyễn hoặc bản thân, nhịn một chút, cố gắng một chút, để giữ lại tình yêu.Thế nhưng, tại sao phải giữ lại trong khi mình sống khổ sở. Tôi rất thích quan điểm của Nhan Cảnh Thần, đời người nên theo đuổi hạnh phúc, chứ không phải là đi tìm kiếm sự không vui. Sống cạnh Dịch Phàm, Cô Dung không hạnh phúc! Chính vì đã không vui vẻ thì đành phải chia tay thôi. Kết thúc sau 8 năm bên nhau, khó đấy nhưng là điều bắt buộc.



“Tất cả sẽ qua đi, bất kể thời gian đẹp cỡ nào, hoặc thời gian tồi tệ như nào cũng như dòng nước cuồn cuộn chảy xuôi không bao giờ quay đầu lại, chỉ có thể nắm bắt từng chút một.”

Con người ai cũng vậy, trong cuộc đời bao giờ cũng có những khoảng trống nhất định, chờ đợi một vài người tiến vào đúng thời điểm, không sớm cũng không muộn. Nhan Cảnh Thần đã xuất hiện trong cuộc đời Diệp Cô Dung như thế, vừa vặn đúng lúc con người ta hụt hẫng nhất, trống vắng nhất, chênh vênh nhất.

Hai người ở ngưỡng cái tuổi ba mươi. Một người vừa mới bước chân ra khỏi mối tình đằng đẵng tám năm trời, còn chưa đứng vững; một người không hề có khái niệm kết hôn, vừa trăng hoa lại vừa cuồng công việc. Tuổi ba mươi, cái tuổi đã chẳng còn nồng nhiệt như thời thanh xuân, tình yêu chẳng còn thuần túy, như như Diệp Cô Dung nói “tình yêu tuổi này ít nhiều cũng nhiễm đủ thứ màu sắc hỗn loạn của tính toán được mất.” Chim sẻ sợ cành cong, có ai biết được một CEO Nhan Cảnh Thần sẽ không trở thành một Nhiếp Dịch Phàm thứ hai.

“Trong thành phố này không thiếu đàn ông độc thân, nhưng cô không biết cuối cùng người nào sẽ là chồng của mình”

Diệp Cô Dung là như thế, không biết nên không cho đi quá nhiều, giữ lại cho mình một phần nhất định, cũng chẳng dám yêu.

Thế nhưng con người đâu đấu lại được sự cô đơn. Suy đi tính lại, Diệp Cô Dung cũng chưa hẳn đã yêu Nhan Cảnh Thần, còn ngờ vực, còn tự ti, còn không tin tường. Thế nhưng cô vẫn quyết định bắt đầu lại, đi từng bước, từng bước một, tựa như đi trên tấm băng mỏng vậy, thật cẩn thận để hướng tới hạnh phúc của mình

Bản thân tôi, tôi cảm thấy thích dạng người như Nhan Cảnh Thần, không gò bó, không ép buộc, sống thoáng. Nhưng anh cũng có lẽ sống riêng của chính mình

“Theo ý anh, một người đàn ông hôn nhân thất bại, tuyệt đối không thể là một người đàn ông thành công, bất kể sự nghiệp của anh ta có thành công hay không, cũng không bằng hôn nhân thất bại.”

Chính vì anh ta luôn muốn trở thành người đàn ông thành công, nên anh sẽ không ngu ngốc như Nhiếp Dịch Phàm, để mất mục tiêu cuối cùng của mình.

Tương lai không ai biết trước, không ai biết Dịch Cô Dung và Nhan Cảnh Thần có hạnh phúc nắm tay nhau tới già được hay không. Nhưng hiện tại họ hạnh phúc đúng không? Con người không nên tham lam, chỉ cần đủ là được rồi.

Nếu có một ngày phải lựa chọn, hãy nhớ đến câu “Cùng đường thì chỉ lo thân mình, thành đạt thì cứu tế cả thiên hạ”. Một con người không biết yêu bản thân mình sẽ không thể có được hạnh phúc. Hãy nhớ rằng, cuộc sống không bao giờ công bằng… hạnh phúc cũng như vậy…

“Sự gặp gỡ của con người thật là huyền diệu, cuộc sống là một nghịch lý rất lớn và đau buồn, lựa chọn người này sẽ phải mất đi người kia…”

Đời người là một quá trình không ngừng thỏa hiệp, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống.

Sai lầm đã qua không thể sửa lại, nhưng ta còn có thể tiến về phía trước.

Nghĩ cho bản thân…

…Và hạnh phúc

Thế thôi!

Nhãn: , , , , ,

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2018

Review - Gái già gả bảy lần - Hoa Minh - Ngôn tình huyền huyễn cực hay

Tôi vốn không có ấn tượng nhiều với thể loại truyện Huyền huyễndù là những truyện hàng đầu như Tam sinh tam thế thập lý đào hoa, hay Hương mật tựa khói sương. Tôi vẫn đọc nhưng không cảm thấy có gì đặc biệt. Gái già gả lần bảy cũng vậy, thế nhưng tôi lại ấn tượng với cách hành văn của Hoa Minh, không, phải nói rằng tôi thích cách dùng từ của người chỉnh dịch Dương Dương, tưng tửng nhưng đôi lúc lại mang mác buồn. Có đôi khi tôi không thể liên hệ được tính cách của A Ly ở trần giới, nồng nhiệt, tình cảm… với A Ly ở Minh giới, ngốc nghếch chậm hiểu.
Một Thủy quỷ vốn là giọt lệ của Phật Thích Ca Mâu Ni ở thuở mông muội ban đầu, vô tình rơi xuống lòng sông Vong Xuyên của Minh Giới, trải qua ngàn vạn năm đã biến thành hình người…
Nhưng linh tinh này chỉ mang hình người mà bản bệnh không trọn vẹn
Bản mệnh không trọn, một khi chết sẽ hóa thành hư vô, không được đầu thai, không đc siêu sinh
Bản mệnh không trọn, sẽ khắc người khác… yêu mà không thể hạnh phúc với người mình yêu.
Sáu vị hôn phu trước của A Ly chết vì bản mệnh không trọn của nàng.
Vân Bạch – Ngọc Hành, anh không chết chỉ vì anh là tinh quân, là tiên… chỉ là cũng phải gánh tội hai lần mất đi trí nhớ

Đọc truyện tôi cảm thấy tội cho Ngọc Hành. Nhớ lại câu anh đã từng nói: “Trả nợ”. Anh làm gì sai mà phải trả nợ. Thứ khó trả nhất trên đời này có lẽ là nợ tình. Là một tinh quân đi yêu một thủy quỷ, tiên quỷ khác biệt, biết đấy nhưng vẫn quyết định cố gắng rồi lại bị đẩy xuống trần. Chỉ là anh đến muộn cả nghìn năm, quyết định cũng chậm… là quá muộn nên chẳng thế có được điều mình mong muốn… Ở Minh giới, anh đến chậm hơn Thái tử Vong Xuyên 1000 năm, ở trần giới anh đến chậm hơn Vân Châu 10 năm… Đến lúc lưỡng tình tương duyệt thì trời lấy đi trí nhớ của anh… Đến khi anh lấy lại trí nhớ thì người anh yêu đã trở thành vợ người khác.
Còn Vân Châu, có lẽ tôi sẽ để mọi người tự cảm nhận về anh chàng này. Tôi cũng không biết nói về anh thế nào. Thế nhưng, nếu cuộc đời của Vân Bạch – Ngọc Hành là “trả nợ”, thì cuộc đời của Vân Châu – Vong Xuyên được gói gọn trong hai chữ “đợi chờ”
Năm năm tháng tháng
Hoa tàn hoa nở
Đợi chờ một người không biết khi nào mới tỉnh lại, không biết khi nào mới quay về

Nhãn: , , , ,

Thứ Tư, 21 tháng 3, 2018

Review - Thủy Yêu tinh Họa Thủy: Xem trẫm thu phục nàng - Chiêu Hạ


Cái tên bựa bựa vậy chứ truyện "Thủy Yêu tinh Họa Thủy: Xem trẫm thu phục nàng" đọc cũng được lắm mọi người ạ =)) Nữ 9 là xuyên không, giỏi y thuật nhưng không quá cường vì nam 9 thông minh hết phần của nữ 9 rồi =)))) Bình thường cũng khôn khéo lắm mà cứ gặp phải nam9 thì luôn bị dắt mũi xoay vòng vòng.


"Chúng ta bỏ trốn đi!" Mặc Ngưng Sơ hấp tấp vọt tới trước mặt một nam tử, không để ý gia đinh của phủ Tể Tướng đuổi theo náo loạn sau lưng, lén bỏ một thỏi vàng vào trong tay đối phương.

Nam tử nhẹ nhàng nhíu mày, đột nhiên lông mày nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp, vươn tay, khẽ mở môi mỏng: "Được."

Mặc Ngưng Sơ vì trốn tránh hôn ước với "lão hoàng đế", nên ra đường tùy tiện tìm một nam nhân, ai ngờ đâu nàng liền bị người dây dưa không thả, ai có thể tới nói cho nàng, từng có một thành ngữ - là đưa dê vào miệng cọp?...

Đế vương mang theo thê tử tương lai của mình bỏ trốn, cũng có thể coi là độc nhất vô nhị. Nạp Lan Lân tựa hồ càng thêm mong đợi, nếu tiểu yêu tinh này biết hắn chính là "Lão hoàng đế" mà nàng vô cùng chán ghét, sẽ có phản ứng thú vị như thế nào đây?

Như trên, Mạc Ngưng Sơ, tên thân mật do Nạp Lan Lân đặt : Tiểu Đào Tử, sắp phải tiến cung làm phi cho "Lão Hoàng đế" nên quyết định mang theo nha hoàn bỏ trốn. Mắt thấy sắp bị bắt, hoảng quá liền đưa tiền cho một người đàn ông qua đường, nhờ dẫn nàng bỏ trốn (thông cảm, bạn Tiểu Đào này bị nuôi nhốt trong khuê phòng 15 năm nên không biết cái gọi là giang hồ hiểm ác).


Người này tên gọi là Lân Xuyên, rất đẹp trai, tà khí đầy mình và Tiểu Đào đúng nghĩa tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, đi đường cứ bị cái người này sàm sỡ, sờ sờ mó mó nhưng cũng một lòng che chở, bảo vệ nàng.

Tiểu Đào bị Lân Xuyên cố ý quyến rũ nên đã mơ hồ có tình cảm, ỷ lại và nhung nhớ Lân Xuyên sau khi hai người phải tách ra. Tiểu Đào bị phủ Tể Tướng tóm được, mang nàng về Kinh thành, Tiểu Đào rất buồn, ốm nặng một trận và khi tiến cung, nàng gần như bị nhốt vào một Cung điện mà trong đó chỉ có duy nhất một người nha hoàn từ bé đã bầu bạn với nàng. Ai cũng nói nàng chưa thị tẩm đã thất sủng, bị đày vào lãnh cung.

y ây, đừng hiểu lầm :))) Nam9 Lân Xuyên của chúng ta chính là Hoàng đế Nạp Lan Lân, từ năm 8 tuổi, anh ra cung đã gặp phải Tiểu Đào, có một ước hẹn nhỏ bé, chỉ là Tiểu Đào đã quên, còn anh thì mãi nhớ. Đến khi trưởng thành, Lân Xuyên tuy làm Hoàng đế nhưng phải đề phòng Thái hậu, đề phòng các vị Vương gia muốn cướp ngôi, cho nên anh yêu, anh sủng Tiểu Đào nhưng anh không dám biểu hiện, phải giấu nàng vào một nơi tưởng chừng hẻo lánh nhưng từng cành cây, ngọn cỏ, từng cánh cửa, cái rèm đều do anh tự tay sắp xếp và bài trí từ rất lâu thật lâu về trước (Cung điện hẻo lánh vậy chứ có đường hầm bí mật thông thẳng vào phòng ngủ của anh đấy =))). Những phi tần kia là do Thái hậu đưa vào, triều thần ép buộc chứ anh chưa từng chạm vào bất kì ai, thủ thân như ngọc để đợi Tiểu Đào của anh =))))
Truyện ngoài tình cảm ngọt ngào của Lân Xuyên dành cho Tiểu Đào, thì còn những âm mưu, bí mật chốn Cung đình, những mối họa tiềm ẩn đến từ đứa con lưu lạc của Thái tử tiền triều, đến từ Vương gia con trai ruột của Thái hậu, thậm chí, đến từ chính gia đình của Tiểu Đào. Nạp Lan Lân phải chống lại từng ấy thế lực, dẫu biết ở bên cạnh anh là rất nguy hiểm nhưng anh không cách nào buông bỏ được Tiểu Đào, chỉ đành dùng hết mọi cách có thể để bảo vệ nàng.

=====

Khi Mạc Ngưng Sơ vào cung, Lân Xuyên vẫn chưa muốn nói thân phận thật sự của mình cho nàng, còn giả làm Thái Y vào hú hí vụng trộm với Ngưng Sơ =))) Ngưng Sơ thì rất sợ hãi, phận nàng đã gả cho Hoàng đế nhưng nàng luyến tiếc Lân Xuyên, còn sợ bị người ta "bắt gian" nữa chứ :)))) Thế nên khỏi phải nói, khi Ngưng Sơ biết Lân Xuyên lừa gạt mình, "con thỏ" liền mọc răng nanh, đi cắn "con sói", nhưng không ngờ lại bị "con sói" nhai nát xương =)))) Khụ khụ .. 3 ngày quân vương không lâm triều .... từ đó, Ngưng phi nương nương đội cái danh "hồng nhan họa thủy" không tẩy đi được.

Nhãn: , , , ,

Thứ Ba, 20 tháng 3, 2018

Review - Thất tịch không mưa - Phỉ Ngã Tư Tồn: Ngôn tình ngược full

Tôi vốn là một người đa sầu đa cảm, chỉ cần chạm đến tâm thì không tiếc nước mắt mà khóc cả ngày. Cho nên tôi thực sự rất sợ truyện SE, duy nhất có một lần phá lệ đọc Đông Cung của Phỉ Ngã Tư Tồn. Nhưng lần này lại một lần nữa phá lệ đọc " Thất tịch không mưa" :)).

Có lẽ nhiều bạn đã đọc qua truyện này, cũng chẳng cần review làm j nhưng tôi vẫn muốn viết một chút. Văn không hay chữ chẳng tốt, cảm xúc có hạn, mong mọi người thông cảm.
Câu truyện này được xếp vào SE nhưng tôi lại cảm thấy đây mới chính là HE. SE là gì, là kết thúc không có hậu cho cả hai nhân vật chính. Vậy kết thúc của truyện là không có hậu sao, bạn nghĩ còn cái kết nào hơn nữa chứ. Không thể dùng hai chữ "viên mãn" để miêu tả, bởi lẽ đoạn tình cảm này ngay từ khi bắt đầu đã là không viên mãn, không thể có kết thúc đẹp. Không lẽ để họ sống hạnh phúc bên nhau không màng thế tục và chỉ trích của người đời? Vậy cái mà Hàn Vũ dùng lí trí để cố gắng suốt bao năm là gì? Chính là để em gái không bị người đời xỉa xói, để tình cảm của họ luôn trong sạch thuần khiết như ban đầu. Sống hạnh phúc sao? Tôi nghĩ Hàn Vũ không làm được. Vậy để họ quên nhau đi, để anh mãi mãi lưu lạc nơi đất khách quê người với chết tim chết lặng, còn cô với nụ cười rạng rỡ che dấu tâm hồn mục nát đáng thương? Tôi nghĩ đây mới chính là cái kết tệ nhất, đau đớn nhất. Trong đám cưới của Hàn Vũ, khi nhìn thấy giọt nước mắt của anh, Tiểu Tình đã nói " không thể cùng nhau nơi thế tục, vậy họ sẽ cùng nhau trong tâm hồn". Đã hiểu nhau như vậy, chết có khi lại là sự giải thoát cho cả hai. Tôi có một cô bạn cũng khá giống tôi, cự tuyệt SE, khi tôi giới thiệu cho cô ấy về câu truyện này, cô ấy hỏi vậy kết thúc thế nào, tôi nói cả hai cùng chết. Vậy là cô ấy nói ko đọc, đọc r sẽ ám vào người, có lẽ sợ bị ám ảnh nên cũng không dám đọc.


Câu truyện này thực sự rất ám ảnh, sáng nay tỉnh dậy trong đầu tôi toàn là hình ảnh của họ, lời nói của họ, khoảnh khắc vui buồn của họ. Ám ảnh nhưng lại không buồn. Thật đấy, tôi lại chẳng thấy buồn gì cả, tôi thương họ nhiều hơn. Tôi khóc từ khi Tiểu Tình lên thành phố tìm Tiểu Vũ, tiếng khóc cứ kìm nén kìm nén mãi, đến khi đọc bức thư mẹ gửi cho Tiểu Vũ, tôi đã khóc nấc lên. Tôi chỉ muốn hỏi " Tình à, sao em lại khổ thế?" Tôi khóc vì Tình, khóc vì tình cảm cô dành cho anh trai, khóc vì sự đau đớn lạnh lẽo cô phải trải qua suốt 3 năm bên người mẹ điên dại, bên người cha đã khuất và người anh dửng dưng. Tình ôm mẹ và khóc " mẹ đừng đi, con chỉ còn có mẹ, đừng bỏ con lại một mình". Tại sao những sai lầm của cha và sự oán trách của mẹ lại đổ hết lên đầu Tiểu Tình, cô chẳng làm gì sai, thậm chí còn hết lòng chăm sóc họ, vậy mà đổi lại là sự nhiếc móc đánh đập nặng nề. Tình đáng thương, Tình mạnh mẽ, cô xứng đáng có được tình yêu chân thành lắm chứ.
Đọc đoạn đầu tôi hơi không thích Hàn Vũ, bởi anh cứ mãi trốn chạy hèn nhát. Nhưng đọc đoạn sau, khi anh trở về đưa Tình đi, tôi lại thấy anh lí trí đến đáng thương. Anh không bao giờ quên trách nhiệm của mình, bảo vệ Tình, chăm sóc Tình nhưng không được để bản thân đi quá giới hạn. Anh thà để bản thân là một đống bùn lầy nhơ nhớp, tìm kiếm hơi ấm bên những người con gái khác cũng phải giữ cho Tình sự trong sáng hồn nhiên. Đã bao lần anh thử yêu họ, thử dồn hết tình cảm vào họ nhưng không thể. Sâu trong trái tim là một người con gái không thể chạm đến, anh đau đớn hơn ai hết. Khi đưa Tình đi Thuỵ Sĩ, anh đã vất bỏ tất cả tục thế lại sau lưng để Tình được sống quãng đời cuối vui vẻ hạnh phúc. Anh lo sợ, lo sợ một ngày Tình rời xa anh, có lẽ khi đó cả thế giới sẽ sụp đổ. Anh chăm sóc cô, anh em thì có sao chứ, giữa họ là thứ tình cảm trong sáng mãnh liệt nhất, không có dục vọng, không có toan tính, chỉ khao khát làm
người kia hạnh phúc, ai cần để ý đến huyết thống hay không nữa? Trước đây tôi luôn thấy hai chữ "loạn luân" rất đáng sợ. Yêu anh em của mình ư, yêu máu mủ ruột già của mình ư? Không thể nào. Nhưng đọc xong câu truyện này, chỉ câu truyện này thôi, tôi thấy loạn luân cũng không có gì ghê gớm. Nếu sớm biết Tình và Vũ là anh em ruột thật sự, nếu không có lần nghe lén đó, vậy tình cảm của họ có phải hay không chính là tình thân? Tình thân còn mãnh liệt hơn cả tình yêu chứ. Vẫn là do ông trời trêu đùa họ, để họ lún sâu rồi đâm một nhát dao chí mạng khiến họ khổ đau. Tôi nghĩ với Tình, Vũ vừa là người anh trai cô yêu nhất, vừa là người con trai cô yêu nhất.
Còn một nhân vật phụ tôi thấy khá tiếc nuối cho cô ấy, đó là Tâm Bình. Cả đời cố gắng theo đuổi thứ mình không thể có, cố gắng bao dung Hàn Vũ, yêu thương Hàn Vũ. Với anh, cô chính là liều thuốc giảm đau cho tâm hồn tê liệt. Nhưng chỉ là thuốc giảm đau mà thôi, chẳng thể chữa trị nổi. Cô đi tìm chồng suốt nửa năm trời, cuối cùng tìm thấy ngôi mộ còn mới, bên cạnh là người con gái anh yêu nhất. Tốt rồi, thắp cho họ nén hương, cuối cùng cũng dám buông bỏ.
Tôi chưa bao giờ dám viết review, nhưng câu truyện này quá ấn tượng khiến tôi muốn thử cầm bút một chút. Chỉ là chút suy tư về câu truyện hay, mong mọi người cùng cảm nhận :''>

Nhãn: , , , ,

Thứ Hai, 19 tháng 3, 2018

Review - Thời gian tươi đẹp của anh và em - Đinh Mặc


Mình đang đọc truyện tiếng Việt như bò ăn cỏ nên đọc tiếp luôn bộ này của Đinh Mặc. Trước đó vì đọc Hãy nhắm mắt khi anh đến nên mò qua bộ Tâm lý tội của Lôi Mễ. Đọc được ba tập, thật máu me, cũng thật trường giang đại hải nên chuyển qua đọc Thời gian tươi đẹp để cân bằng. Nhưng..... lại là một sông dài biển lớn nữa.  =.=

Đinh Mặc càng viết càng dài. Vâng, rất là bát đại tinh thâm. Nhưng vẫn dài. Cảm giác cũng như bộ trước: như vừa xem xong phim bộ Hongkong, dài 80 tập. Đề tài là thương trường, không quá thích, nên càng cảm thấy dài.

Một là mình đã qua thời kỳ đọc ngôn tình ngấu nghiến rồi. Hai là mình có kỳ vọng sai. Định đọc một câu chuyện tình yêu sống đi chết lại, ân ái triền miên, để cân bằng sau ba tập Tâm lý tội, và để lội tiếp hai tập còn lại. Đinh Mặc có những đoạn tả tình rất đẹp, rất hấp dẫn. Đó là sở trường của tác giả ngôn tình rồi. Trong bộ này, Đinh Mặc toàn tâm toàn ý viết về kinh doanh. Mượn tình yêu để thu hút người đọc mà thôi.

Sau một đêm ngủ dậy, mình xác định cảm giác sau khi đọc là: Quá ảo. Trong tầm nhìn của kẻ trần tục và ngoài lề như mình, anh nam chính Lệ Trí Thành quá là xuất chúng đi. Anh bao giờ cũng là boss cuối. Thị trường, đối thủ, đối tác như cờ trong tay anh, tùy nghi sắp xếp. Không một biến cố nào nằm ngoài dự liệu của anh. Mình có chút thảng thốt. Mình không ở vị trí đó, không làm công việc đó, nên chừa lại ba phần nghi ngờ. Nhưng mà anh chỉ mới 25 tuổi thì thật là không thể chấp nhận, vì nếu chấp nhận thì thật là tổn thương lòng tự trọng. Hờ hờ.

Đọc xong bộ này mình nhớ lại tại sao ngưng đọc ngôn tình.

Một là vì toàn đua đòi đọc truyện mới, mà truyện mới thì tác giả đăng từng kỳ, người dịch dịch từng kỳ, mỗi ngày mình chỉ được đọc một đoạn, kẻ tham lam như mình sao chịu nổi.

Hai là càng về sau ngôn tình càng giống kịch bản phim truyền hình dài tập. Nghĩa là kể, tả, kể, tả. Có cao trào, có hạ màn. Không có cảm giác văn học. Mình thà đi coi phim để ngắm trai còn hơn ngồi đọc tác giả diễn dịch từ phim sang truyện.



Ba là tác giả Trung Quốc dù viết ngôn tình, viết tình yêu, nhưng lại thích xây dựng bối cảnh hoành tráng, hậu cung, triều dã, thương trường, chiến trường. Cùng với bối cảnh rộng lớn là vô số võ lâm cao thủ, mỗi người mỗi vẻ. Rộng lớn quá làm cho tình yêu của cặp nam nữ chính bị chia năm xẻ bảy, khi đầu chương 3, khi cuối chương 10. Không hoàn toàn tập trung vào cặp đôi nam nữ chính. Nói là ngôn tình, là romance thì mình hoàn toàn có quyền kỳ vọng như vậy. Cũng vì lý do này nên thích Hãy nhắm mắt khi anh đến hơn là Thời gian tươi đẹp này.

Historical romance hoàn toàn thỏa mãn mình trên phương diện thứ ba này. Là truyện viết về tình yêu, câu chuyện sẽ chỉ xoay quanh hai người, họ gặp nhau, họ nói chuyện, họ yêu nhau, họ làm tình rồi họ kết hôn (à vâng, làm tình trước kết hôn đó). Historical romance cũng ảo và không thực tế dữ lắm. Nhưng được đọc đúng cái mình kỳ vọng thì dĩ nhiên thấy tâm tình tốt hơn hẳn rồi.

Nhãn: , , , ,