https://www.facebook.com/creators/tools/mta#apply Review truyện ngôn tình hay nhất hiện nay

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2018

Review - Tịch mịch không đình xuân dục vãn - Phỉ Ngã Tư Tồn

Hai chữ thôi: tinh tế. Đừng nhìn tớ đọc tạp nham cổ đại xuyên không huyền huyễn chơi tuốt mà tưởng tớ dễ tính nhé, với tớ, truyện phải có không khí có hơi thở, cổ đại phải ra cổ đại kia. Mà trong cái thời buổi vàng thau lẫn lộn này, tìm được truyện thuần cổ đại. không YY chẳng dễ chút nào. Toàn mấy kiểu công chúa rồi thiên kim mà nhảy nhót suốt ngày, nhí nhảnh hơn cá cảnh thôi, hờ hờ, đọc thì cũng vui, nhưng không phải kiểu tớ thích cho lắm.

Tịch mịch ấy à, tớ không thích cái tên xuất bản, hai chữ ngắn ngủn quá, nguyên văn của nó là một câu thơ cơ mà: Sân không vắng vẻ tàn xuân, hoặc sát nghĩa hơn: Đình không vắng vẻ xuân sắp muộn. Truyện đặt ở bối cảnh triều Thanh, nhưng mình thấy cái vẻ cổ đại trong truyện xa xưa như thời Hán rồi ấy. Từng cái nhấc tay nhấc chân tuyệt đối đúng mực, trái ngược hoàn toàn với vẻ phóng khoáng cởi mở trong Đông cung là tác phẩm có bối cảnh cổ xưa hơn nó. Cốt truyện, như mọi tác phẩm khác của mẹ kế, không phải là cái gì quá phức tạp, nếu có ngoằn ngoèo dích dắc thì đấy là vì một nùi bi kịch xoắn vào nhau thôi :v Không quá phức tạp, tức là không có quá nhiều âm mưu dương mưu kế lồng trong kế rồi boss phản diện, trùm cuối blablo, mình thích và đánh giá cao truyện của Phỉ Ngã ở chỗ lời văn tinh tế và toát ra được bối cảnh cũng như thời đại mà câu chuyện diễn ra, tức là lấy một cuộc đời rất nhỏ để định hình một thời đại to.
Nữ chính Lâm Lang lớn lên ở nhà ngoại – phủ đệ đại nhân Nạp Lan Minh Châu, cùng với biểu ca Dung Nhược là thanh mai trúc mã. Thế nhưng hai người đã không còn cơ hội gặp lại nữa khi Lâm Lang trở thành cung nữ Tứ Chấp Khố, còn Dung Nhược làm ngự tiền thị vệ bên Hoàng đế Khang Hi. Trong một cuộc đi săn, Dụ Thân vương Phúc Toàn và thái giám Lương Cửu Công nảy ra ý muốn gán ghép Lâm Lang với Hoàng đế, từ đó Lâm Lang trở thành cung nữ ngự tiền, blablo… sau một hồi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thì ai cũng thấy Hoàng đế si tình với Lâm Lang đến hết thuộc chữa rồi, dạy nàng viết tên húy của mình là Huyền Diệp, vì nàng mà sẵn sàng đổi trắng thay đen vụ mất nhẫn ngọc… “Hoàng tổ mẫu, nàng không phải là mụn nhọt của Huyền Diệp, nàng là tính mạng của Huyền Diệp. Hoàng tổ mẫu tuyệt đối không thể lấy đi cái mạng này của tôn nhi được.”
Nhưng còn Lâm Lang thì sao? Tớ cá là nhiều bạn cũng như tớ, đọc hết truyện vẫn không thể xác định được cuối cùng Lâm Lang có yêu Hoàng đế không! Nếu không yêu, tại sao phải đỏ mặt? Nếu không yêu, tại sao không từ chối? Nếu không yêu, vậy những lo lắng quan tâm cho Hoàng đế, hoàn toàn chỉ là nghĩa vụ của một cung nữ, và sau này, một phi tần thôi ư? Nhưng nếu yêu, tại sao không thể rõ ràng minh triết như tình cảm trước kia với biểu ca Dung Nhược? Tại sao không tin Hoàng đế, tại sao cuối cùng vẫn phải kiếm một đứa con? Vì nàng tuệ chất lan tâm, sớm đã nhìn ra sủng ái của đế vương chỉ như phù vân chăng? Nhưng nếu tình cảm Hoàng đế dành cho nàng, không phải là sủng ái thì sao, nếu như, là chân tình thì sao?
Tình thâm bất thọ. Đến cuối cùng bên cạnh Hoàng đế chỉ còn lại bốn chữ này mà thôi.


Bởi vì người là Hoàng đế, bởi vì người phải kiên định quân tâm, bởi vì người không thể vì một nữ tử mà làm ra những chuyện hoang đường hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn phải kết thúc thôi. Mình cảm thấy kết thúc sinh ly kiểu này còn đau hơn tử biệt như trong Tang Ca ấy, rõ ràng Lâm Lang còn đó, thậm chí cũng chẳng phải cách trở xa xôi, nàng vẫn là Lương tần đấy thôi, thậm chí hai người còn có Bát a ca, cuối cùng vẫn mãi mãi không đến được, vẫn cứ là Hòa phi nhận lấy hết thảy sủng ái hai mươi năm. Ngoại truyện, gì mà “nhớ đến khắc cốt ghi tâm mười năm, vô vọng mười năm, nàng vẫn đứng duyên dáng trước mắt như xưa”, tất cả chỉ là giấc mộng không thành của Hoàng đế thôi. Người trong cung tường, đã mãi mãi chẳng còn cạnh bên nữa rồi, chỉ có thể nhớ mà không thể gặp, gặp mà coi như chưa từng quen biết thôi.
Nhưng mình nghĩ, tất cả những sự mập mờ này, rằng Lâm Lang có yêu Hoàng đế không, hai người có còn gặp lại không, cũng như Hòa phi và Dận Chân có phải hữu duyên vô phận hay không, tất cả những sự không rõ ràng ấy, đã chừa lại một không gian cho chúng ta lý giải theo cảm nhận của chính mình.
Chính vì thế khi bộ này chuyển thể thành phim, tớ cực kì ghét cái chi tiết biên kịch chế thêm rằng Lâm Lang là con gái tội thần rồi hận thù tùm lum lên với Khang Hi, cái mớ cẩu huyết đó làm hỏng hết sự tinh tế của nguyên tác. Nguyên tác rất rất nhẹ nhàng, nhưng lại rất đau. Nghe nói mẹ kế bị trầm cảm, ừ, Tịch mịch không đình đúng là u uất đến điên luôn ấy, một năm vài độ máu M trỗi dậy tớ vẫn đem bộ này ra tu lại, hahah.

Nhãn: , , , ,

Thứ Ba, 20 tháng 3, 2018

Review - Thất tịch không mưa - Phỉ Ngã Tư Tồn: Ngôn tình ngược full

Tôi vốn là một người đa sầu đa cảm, chỉ cần chạm đến tâm thì không tiếc nước mắt mà khóc cả ngày. Cho nên tôi thực sự rất sợ truyện SE, duy nhất có một lần phá lệ đọc Đông Cung của Phỉ Ngã Tư Tồn. Nhưng lần này lại một lần nữa phá lệ đọc " Thất tịch không mưa" :)).

Có lẽ nhiều bạn đã đọc qua truyện này, cũng chẳng cần review làm j nhưng tôi vẫn muốn viết một chút. Văn không hay chữ chẳng tốt, cảm xúc có hạn, mong mọi người thông cảm.
Câu truyện này được xếp vào SE nhưng tôi lại cảm thấy đây mới chính là HE. SE là gì, là kết thúc không có hậu cho cả hai nhân vật chính. Vậy kết thúc của truyện là không có hậu sao, bạn nghĩ còn cái kết nào hơn nữa chứ. Không thể dùng hai chữ "viên mãn" để miêu tả, bởi lẽ đoạn tình cảm này ngay từ khi bắt đầu đã là không viên mãn, không thể có kết thúc đẹp. Không lẽ để họ sống hạnh phúc bên nhau không màng thế tục và chỉ trích của người đời? Vậy cái mà Hàn Vũ dùng lí trí để cố gắng suốt bao năm là gì? Chính là để em gái không bị người đời xỉa xói, để tình cảm của họ luôn trong sạch thuần khiết như ban đầu. Sống hạnh phúc sao? Tôi nghĩ Hàn Vũ không làm được. Vậy để họ quên nhau đi, để anh mãi mãi lưu lạc nơi đất khách quê người với chết tim chết lặng, còn cô với nụ cười rạng rỡ che dấu tâm hồn mục nát đáng thương? Tôi nghĩ đây mới chính là cái kết tệ nhất, đau đớn nhất. Trong đám cưới của Hàn Vũ, khi nhìn thấy giọt nước mắt của anh, Tiểu Tình đã nói " không thể cùng nhau nơi thế tục, vậy họ sẽ cùng nhau trong tâm hồn". Đã hiểu nhau như vậy, chết có khi lại là sự giải thoát cho cả hai. Tôi có một cô bạn cũng khá giống tôi, cự tuyệt SE, khi tôi giới thiệu cho cô ấy về câu truyện này, cô ấy hỏi vậy kết thúc thế nào, tôi nói cả hai cùng chết. Vậy là cô ấy nói ko đọc, đọc r sẽ ám vào người, có lẽ sợ bị ám ảnh nên cũng không dám đọc.


Câu truyện này thực sự rất ám ảnh, sáng nay tỉnh dậy trong đầu tôi toàn là hình ảnh của họ, lời nói của họ, khoảnh khắc vui buồn của họ. Ám ảnh nhưng lại không buồn. Thật đấy, tôi lại chẳng thấy buồn gì cả, tôi thương họ nhiều hơn. Tôi khóc từ khi Tiểu Tình lên thành phố tìm Tiểu Vũ, tiếng khóc cứ kìm nén kìm nén mãi, đến khi đọc bức thư mẹ gửi cho Tiểu Vũ, tôi đã khóc nấc lên. Tôi chỉ muốn hỏi " Tình à, sao em lại khổ thế?" Tôi khóc vì Tình, khóc vì tình cảm cô dành cho anh trai, khóc vì sự đau đớn lạnh lẽo cô phải trải qua suốt 3 năm bên người mẹ điên dại, bên người cha đã khuất và người anh dửng dưng. Tình ôm mẹ và khóc " mẹ đừng đi, con chỉ còn có mẹ, đừng bỏ con lại một mình". Tại sao những sai lầm của cha và sự oán trách của mẹ lại đổ hết lên đầu Tiểu Tình, cô chẳng làm gì sai, thậm chí còn hết lòng chăm sóc họ, vậy mà đổi lại là sự nhiếc móc đánh đập nặng nề. Tình đáng thương, Tình mạnh mẽ, cô xứng đáng có được tình yêu chân thành lắm chứ.
Đọc đoạn đầu tôi hơi không thích Hàn Vũ, bởi anh cứ mãi trốn chạy hèn nhát. Nhưng đọc đoạn sau, khi anh trở về đưa Tình đi, tôi lại thấy anh lí trí đến đáng thương. Anh không bao giờ quên trách nhiệm của mình, bảo vệ Tình, chăm sóc Tình nhưng không được để bản thân đi quá giới hạn. Anh thà để bản thân là một đống bùn lầy nhơ nhớp, tìm kiếm hơi ấm bên những người con gái khác cũng phải giữ cho Tình sự trong sáng hồn nhiên. Đã bao lần anh thử yêu họ, thử dồn hết tình cảm vào họ nhưng không thể. Sâu trong trái tim là một người con gái không thể chạm đến, anh đau đớn hơn ai hết. Khi đưa Tình đi Thuỵ Sĩ, anh đã vất bỏ tất cả tục thế lại sau lưng để Tình được sống quãng đời cuối vui vẻ hạnh phúc. Anh lo sợ, lo sợ một ngày Tình rời xa anh, có lẽ khi đó cả thế giới sẽ sụp đổ. Anh chăm sóc cô, anh em thì có sao chứ, giữa họ là thứ tình cảm trong sáng mãnh liệt nhất, không có dục vọng, không có toan tính, chỉ khao khát làm
người kia hạnh phúc, ai cần để ý đến huyết thống hay không nữa? Trước đây tôi luôn thấy hai chữ "loạn luân" rất đáng sợ. Yêu anh em của mình ư, yêu máu mủ ruột già của mình ư? Không thể nào. Nhưng đọc xong câu truyện này, chỉ câu truyện này thôi, tôi thấy loạn luân cũng không có gì ghê gớm. Nếu sớm biết Tình và Vũ là anh em ruột thật sự, nếu không có lần nghe lén đó, vậy tình cảm của họ có phải hay không chính là tình thân? Tình thân còn mãnh liệt hơn cả tình yêu chứ. Vẫn là do ông trời trêu đùa họ, để họ lún sâu rồi đâm một nhát dao chí mạng khiến họ khổ đau. Tôi nghĩ với Tình, Vũ vừa là người anh trai cô yêu nhất, vừa là người con trai cô yêu nhất.
Còn một nhân vật phụ tôi thấy khá tiếc nuối cho cô ấy, đó là Tâm Bình. Cả đời cố gắng theo đuổi thứ mình không thể có, cố gắng bao dung Hàn Vũ, yêu thương Hàn Vũ. Với anh, cô chính là liều thuốc giảm đau cho tâm hồn tê liệt. Nhưng chỉ là thuốc giảm đau mà thôi, chẳng thể chữa trị nổi. Cô đi tìm chồng suốt nửa năm trời, cuối cùng tìm thấy ngôi mộ còn mới, bên cạnh là người con gái anh yêu nhất. Tốt rồi, thắp cho họ nén hương, cuối cùng cũng dám buông bỏ.
Tôi chưa bao giờ dám viết review, nhưng câu truyện này quá ấn tượng khiến tôi muốn thử cầm bút một chút. Chỉ là chút suy tư về câu truyện hay, mong mọi người cùng cảm nhận :''>

Nhãn: , , , ,

Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2018

Review - Đông cung - Phỉ Ngã Tư Tồn: Ngôn tình ngược đặc sắc


Tôi luôn nghĩ mình đã chuẩn bị đủ tâm lí, hay ít nhất dù truyện SE thì cũng không thể làm tôi thấy bi lụy, giống như những lần đọc truyện SE khác. Thế mà cuối cùng vẫn phải sững sờ. Để rồi nhận thấy hóa ra Đông cung chính là như vậy, để rồi lạnh người kinh khiếp trước một Lý Thừa Ngân – một Thái tử điện hạ – tưởng chừng giản đơn mà hóa ra tàn độc, lạnh lùng. Sự thật thì bao giờ cũng khắc nghiệt, vậy mà tại sao tôi trước giờ luôn thản nhiên với những cái kết SE tuân thủ theo cái gọi là “thực tế” đó, lại thấy đau lòng như vậy cho một đoạn tình thù nơi cung cấm Trung Nguyên?

Nhiều người căm ghét Lý Thừa Ngân, nhưng cảm xúc cuối cùng đọng lại trong tôi có lẽ là một nỗi xót xa khó nói thành lời. Tôi thương cuộc đời ngắn ngủi của Tiểu Phong đã phải kết thúc khi chỉ mới mười tám tuổi, tôi căm giận trái tim máu lạnh độc ác của Lý Thừa Ngân, vậy mà dường như tôi không ghét con người đó. Giống như Tiểu Phong trong giây phút cuối cùng vẫn mãi tin tưởng rằng bóng hình người nàng yêu luôn đẹp đẽ như vậy, tin rằng Cố Tiểu Ngũ của nàng đã chết, chứ không phải là kẻ đã rước bốn mươi vạn quân địch dày xéo lên đất nước hùng mạnh của ông ngoại nàng ngay trong lễ cưới của hai người, không phải là kẻ đã biến nàng thành một quân cờ không hơn trên bàn cờ chính trị từ đầu tới cuối, và rồi lại lần thứ hai quyết liệt muốn nhảy theo nàng, khỏi tường thành.
Ngày trước khi đọc Bộ bộ kinh tâm, tôi đã từng rùng mình trước một Tứ a ca đầy bao dung, đầy thẳng thắn lại trở nên tàn nhẫn lạnh lùng khi đã trở thành Ung Chính. Tôi đồng cảm cho nỗi sợ hãi bí bách của Nhược Hy, nhưng lại không thông cảm cho nàng. Tôi luôn nghĩ đau khổ là do Nhược Hy luôn quẩn quanh trong cái vòng nàng tự gây ra. Đến bây giờ tôi lại càng thấm thía hơn cảm xúc đó. Nhược Hy bất hạnh, nhưng ít ra nàng còn có một chút may mắn, bởi nàng yêu và cũng đã từng hạnh phúc khi có được tình yêu, bởi vì khi ra đi nàng không được gặp lại Dận Chân của lòng mình, nhưng không phải do Dận Chân cạn tình, mà có lẽ chẳng qua mối duyên giữa họ thực sự đã đứt đoạn, nên chàng ta chẳng thể nhận được bức thư từ biệt.

Còn Tiểu Phong thì sao? Cái gọi là yêu chưa một lần cho nàng hạnh phúc thật sự. Cái gọi là yêu, đẩy nàng vào thế “cõng rắn cắn gà nhà”. Cái gọi là yêu, làm cho nàng lại một lần nữa bị lợi dụng, đến nỗi dù đã uống nước sông Quên, dù đã sống một cuộc đời mới suốt 3 năm mà cuối cùng vẫn phải nhớ lại. Hay như chính nàng đã nói, đó là sự trừng phạt với nàng vì đã không dứt bỏ mối nghiệt duyên ấy.


Người ta cứ luôn tranh luận về việc rốt cuộc thì Lý Thừa Ngân đã quên hay là vẫn còn nhớ? Quả thực tôi cũng không biết, bởi đáp án rất mập mờ và câu chuyện này hoàn toàn được kể dưới góc nhìn của Tiểu Phong. Dưới mắt Tiểu Phong, Lý Thừa Ngân đã quên, để rồi dường như tới phút cuối cùng, khi bóng áo nàng đã bay khỏi tường thành lộng gió, anh ta mới giật mình nhớ lại. Tôi không biết ý định thực sự của Phỉ Ngã Tư Tồn khi xây dựng chi tiết này là gì. Có lẽ chị chỉ muốn để lại một câu hỏi lớn trong lòng độc giả.


 Một câu chuyện khiến người ta phải suy nghĩ thì bao giờ cũng ghi lại ấn tượng sâu sắc hơn tất thảy. Nhưng nếu như chị không muốn phơi bày sự thực đó, nếu như chị không làm, vậy thì tại sao chúng ta cứ quay quắt đi tìm câu trả lời cho cái gọi là “đã quên” hay “còn nhớ”? Trong mắt Tiểu Phong, Thừa Ngân đã quên. Vì thế nên nàng một mình ôm trong lòng những đau khổ day dứt về quá khứ cho tới tận lúc sắp ra đi. Tôi đứng về phía Tiểu Phong, vì vậy mà tôi đồng ý rằng Lý Thừa Ngân có quên, chỉ là không biết anh ta đã đột nhiên nhớ lại vào giờ phút nào mà thôi. Và một phần cũng bởi vì tôi không nỡ nghĩ rằng anh ta vẫn còn nhớ. Bởi xét cho cùng, Lý Thừa Ngân cũng chỉ là một con người. Anh ta tàn nhẫn lạnh lùng trên con đường đến với ngai vị đế vương, nhưng anh ta không phải không có trái tim. Hay nói một cách khác, cái gọi là “cảnh giới không tim” đó vốn bị phá bỏ khi cuộc đời anh ta xuất hiện một người con gái để yêu thương. Nếu không, anh ta đã chẳng vì phút đau lòng mà lao theo nàng khỏi vực sâu xuống dòng sông Quên bên dưới. Nếu không, một loạt những chi tiết khác vô tình hay hữu ý được khai thác trong truyện bỗng nhiên trở thành thừa thãi hay sao? Hay suy nghĩ theo một lối khác thì tất cả chỉ là diễn kịch?
Bản chất con người có lẽ sẽ không thể thay đổi, bởi vậy Lý Thừa Ngân – ngay cả ở quá khứ lẫn hiện tại 3 năm sau – trong lòng vẫn luôn đầy những toan tính, những toan tính đó trước sau dù sai hay đúng cũng đều hại chết Tiểu Phong. Nhưng khoan hãy xét rằng toan tính chính trị là sai hay đúng, bởi đã là quân vương, hay muốn làm quân vương, kẻ dấn bước chẳng có con đường nào khác. Thế nhưng khi anh ta hai lần muốn lao theo nàng, khi anh ta nói “Ta và nàng cùng quên”, cá nhân tôi vẫn cho rằng đó là chút tình cảm thực lòng. Đây cũng có thể xem như chút hy vọng của tôi, rằng tính mệnh của Tiểu Phong hai lần mất đi chỉ vì một con người sẽ không vô nghĩa. Cho dù tôi biết nếu ngày ấy nàng không dùng trường đao tự vẫn, rồi thì nàng cũng sẽ phải sống những tháng ngày như Triệu Lương đệ kia, và rồi thì Tây Lương nhất định chẳng thể an bình như ba mươi năm sau này đâu mà cũng mất vào tay Trung Nguyên thôi. Giá trị hiện hữu nhất của công chúa, hoàng tử trong những mối liên hôn chính là đất đai. Đâu phải ai cũng có được suy nghĩ tiến bộ như Quân Phất(*), rằng mọi vương tộc đều có thể nỗ lực theo hướng khác?

Chỉ là tôi vẫn luôn thấy day dứt, tại sao ba mươi năm qua đi mà Lý Thừa Ngân vẫn không để cho nàng – và thậm chí là cho mình – một lối thoát? Tại sao cứ nhất định không tin rằng nàng đã chết? Tại sao miễn cưỡng suốt gần chục năm trời mới truy phong cho nàng một cái thụy hiệu? Tại sao không cho nàng một lăng tẩm đàng hoàng mà yên nghỉ? Tại sao lại cứ cố tin rằng đứa con gái duy nhất không có một nét nào giống nàng kia là do chính nàng sinh ra? Khi ra đi, nàng đã từng mong muốn mình sẽ cùng A Độ sải cánh rời khỏi nơi nhân sinh phù hoa mà cũng đầy máu và nước mắt đó, được “trở về nhà”. Ấy thế mà cuối cùng hắn vẫn nhất quyết nhốt nàng lại trong lăng tẩm lạnh lẽo, thậm chí còn chẳng cho nàng được một nơi dừng chân thanh thản. Dẫu rằng tôi biết những thứ ấy mới phù phiếm làm sao. Người thì đã chẳng còn, vậy danh hiệu truy phong có ý nghĩa gì? Lăng tẩm có ý nghĩa gì? Nhưng vẫn không tránh khỏi xót xa khi người đời cho rằng hắn vì ghét nàng nên mới cư xử lạnh lùng như vậy, đến nỗi không một ai sau này còn dám nhắc đến nàng. Hóa ra cái chết cũng chỉ có thể đổi lại cho Tiểu Phong hơn một dòng mười chữ trong sử sách, hóa ra nàng cuối cùng lại chỉ đơn thuần bị lãng quên như thế. Ngày sau, đâu có còn ai nhớ đến nàng Cửu công chúa Tây Lương đó nữa?… Hai giọt nước đã trượt khỏi khóe mắt khi Bùi Chiếu thức tỉnh Lý Thừa Ngân sau cái chết của tiểu công chúa Triêu Dương, rằng nàng đã ra đi thật rồi, cỏ đã phủ xanh rì cả mộ… Ba mươi năm đã qua, cuối cùng có lẽ người ra đi mới là thanh thản nhất, còn người ở lại phải đau khổ day dứt để đền tội. Ba mươi năm trôi đi, tôi cũng không biết được, Lý Thừa Ngân liệu rồi sẽ làm gì sau những giọt nước mắt muộn màng?

Nhãn: , , , ,

Thứ Tư, 7 tháng 3, 2018

Review - Nợ em một đời hạnh phúc - Phỉ Ngã Tư Tồn

Nợ em một đời hạnh phúc là một câu chuyện buồn mà vào những ngày mưa thế này, tôi cũng không biết nên viết thế nào để bày tỏ hết sự buồn bã, hơi thất vọng một chút và cũng thấy thật may cho một cái kết HE đã có...

Tình cảm của anh dành cho Đàm Tình vẫn luôn như vậy, yêu cô như vậy, tuyệt vọng trong tình yêu ấy là như vậy mà vẫn không thể nào từ bỏ được.

Trước khi gặp lại cô sau những năm xa cách, anh vẫn mong muốn cô sống không được hạnh phúc, nhưng khi thực sự thấy cô sống chật vật thì anh lại sót thương vô cùng. Người con gái trước đây anh yêu thương, nâng niu như cô công chúa nhỏ mà giờ đây đã phải chịu những khó khăn trong cuộc sống mà trở thành tiều tụy như vậy. Nhiếp Vũ Thịnh những tưởng rằng khi thấy cô lâm vào hoàn cảnh như vậy thì anh sẽ cảm thấy thỏa mãn vì những gì anh đã phải trải qua khi không có cô ở bên, nhưng những thù hận vì tình yêu tan vỡ trước kia nhanh chóng được bỏ qua chỉ bởi anh nhận thấy sau thời gian xa cách ấy tình yêu của anh vẫn vẹn nguyên như vậy, anh không thể hận cô được.

Khi sự thật về thân thế của Tô Bình được tiết lộ, anh bất ngờ, rồi lại hy vọng cho tình yêu vô vọng của mình, rồi lại bị cô tạt cho một gáo nước lạnh. Từ 7 năm trước cho đến hiện tại anh chỉ hỏi cô một câu tại sao, tại sao năm đó anh rời bỏ anh? tại sao lại dấu anh sinh con? … và nhiều câu hỏi tại sao nữa, nhưng vẫn không được đáp lại. Anh không biết cô có yêu anh hay không, còn quan tâm đến anh hay không, chỉ cần anh yêu cô thôi, vẫn sẽ mãi là như vậy.

Đàm Tĩnh từ một cô gái ngây thơ chỉ biết chăm chỉ học và yêu Nhiếp Vũ Thịnh của những ngày quá khứ ấy đã không còn nữa, cơm áo gạo tiền, bệnh tật của Tô Bình đã khiến cô không thể giữ lại tự tôn của mình nữa. Cô nói những lời làm cô tự khinh bỉ bản thân, làm những việc mà cô chưa từng nghĩ là sẽ làm nhưng tất cả vì Bình Bình mà cô làm được tất cả, cũng một phần vì cô muốn giết chết hoàn toàn tình yêu vẫn luôn tồn tại trong cô.

Trong cuộc đời ảm đạm sau khi mẹ cô ra đi, Đàm Tĩnh chỉ còn sống vì Bình Bình của cô, thế nên cô đánh đổi tất cả để con cô có thể được sống cùng cô, nếu đã vào đường cùng thì tự tôn còn giữ để làm gì khi điều đó không thể giúp cô.



Còn yêu thương, còn nhung nhớ nhưng nỗi hận trong cô lớn hơn, cô hận cha của Nhiếp Vũ Thịnh đã đẩy cô đến cảnh mất cha mất mẹ, cô không thể cứ vậy mà bỏ qua chỉ để sống cho tình yêu của cô được. Thế nên anh gần cô là vậy, anh yêu cô là vậy nhưng Đàm Tĩnh không dám bước đến gần anh nữa.

Khi Nhiếp Vũ Thịnh tuyệt vọng nói với cô rằng “Đàm Tĩnh, anh đã dành tất cả để yêu em, nếu em không cần, thì thôi” thì cô đã đau lòng biết bao, nhưng khi đã biết sắp mất anh rồi thì cô chỉ có thể nói “Cả đời này anh ấy không tỉnh lại, cháu đợi cả đời. Kiếp này chờ không được, cháu sẽ đợi đến kiếp sau. Anh ấy đợi cháu bao nhiêu năm như vậy, cháu sẽ đợi anh ấy cả đời.” Hận thù đã kéo họ xa cách hết ngần ấy thời gian, cho đến khi Đàm Tĩnh bừng tỉnh lại thì chỉ còn lại một mình cô mà thôi.

Hình ảnh chờ đợi hạt đậu tương nảy mầm được nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, như chờ đợi tình yêu quay trở lại của hai nhân vật chính vẫn diễn ra mòn mỏi như vậy qua chừng ấy thời gian vậy. Cho đến khi đã có hơn 20 đĩa đậu tương nảy mầm kể từ ngày Nhiếp Vũ Thịnh gặp nạn thì Đàm Tĩnh mới có thể thở phào nhẹ nhõm vì anh đã trở về bên cô trọn vẹn.

Trong truyện này đan cài nhiều mối tình của nhiều nhân vật với hai nhân vật chính, nhưng không rối, mà đó chỉ giống như những cách thể hiện tình yêu khác nhau của mỗi người mà thôi, kể cả tình yêu đó là đơn phương hay song phương.

Tôi có đọc một số bình luận trên mạng, và cũng giống như phần đông mọi người thì tôi không thích nhân vật nữ chính trong truyện này, nhưng tôi cảm thấy tác giả đã xây dựng thế giới của các nhân vật là như vậy, nên họ chỉ có những lựa chọn như thế mà thôi. Tình yêu của Nhiếp Vũ Thịnh cũng giống như những nhân vật nam si tình khác trong ngôn tình, có chăng khác là tình yêu của anh khiến cho người đọc cảm thấy vô vọng, vậy nên nó cứ đau âm ỷ và kéo dài mãi.

Trên đây làm chia sẻ của tôi về tình yêu của hai nhân vật chính, giờ tôi sẽ trở lại chuyện ban đầu tôi đã nói, tại sao đọc truyện này tôi lại hơi thất vọng?

Đầu tiên, truyện viết buồn và nặng nề. Trước truyện này thì tôi chỉ đọc một truyện của Phỉ Ngã Tư Tồn là “Hải thượng phồn hoa“ nên tôi cũng không thể nói là truyện này tác giả viết như thế nào so với những truyện trước đây được. Tuy nhiên, buồn về chuyện tình cảm của hai nhân vật chính khi họ gần nhau như vậy mà lại không thể đến bên nhau sớm hơn là điều bình thường với những truyện có nội dung như thế này. Truyện nặng nề, hay có thể nói là bí bức. Tác giả xây dựng hai nhân vật chính trong những hoàn cảnh mà họ không thể có những lựa chọn khác. Ví như một Nhiếp Vũ Thịnh vốn là một con mọt sách, có tài thì tài thật nhưng mỗi người chỉ có một chuyên môn mà thôi, cũng không có ai toàn tài để ứng biến được vạn biến. Thế nên giữa cuộc sống đang bình lặng, tự nhiên giông bão kéo đến thì cũng chỉ có thể làm tốt nhất trọng phạm vi có thể mà thôi. Ví như Đàm Tĩnh sống trong một thế giới quá nhỏ bé, số người cô quen thân chỉ đếm trên đầu một bàn tay, thế nên gần như cô không có lựa chọn nào khác khi biến cố xảy ra. Vậy nên hai người vốn sống trong thế giới đơn giản bị đẩy vào những tình huống nhiều toan tính thì họ không thể thích ứng được hoàn toàn được. Nhiếp Vũ Thịnh chọn tin tưởng Thư Cầm, Đàm Tĩnh lựa chọn tin tưởng Thịnh Phương Đình mà không hề hay biết.
Thứ hai, cái kết vội. Thực sự đọc đến những dòng cuối cùng của truyện thì tôi thấy một kết cục như vậy là hợp lý, không ám ảnh cũng không day dứt. Nhưng nếu như 4/5 đầu truyện viết rất chi tiết và cẩn thận thì đến kết truyện tôi có cảm giác như đang chạy theo cùng tác giả vậy. Có lẽ một phần là do có quá nhiều thông tin, có quá nhiều sóng gió nổi lên ở cuối truyện mà tôi cảm thấy kết truyện ở đó là quá vội.

Nhưng nhìn chung, như tôi vẫn hay nói, đọc truyện để giải trí thì chúng ta không nên đặt nặng quá. ^^ Hãy đọc và cùng cmt cảm nhận của bạn có như tôi không, bạn nhé!

Nhãn: , , , ,