https://www.facebook.com/creators/tools/mta#apply Review truyện ngôn tình hay nhất hiện nay: Review - Huyền của Ôn Noãn - ngôn tình hay nhất 2018

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2018

Review - Huyền của Ôn Noãn - ngôn tình hay nhất 2018

Huyền của Ôn Noãn do An Ninh chấp bút là một câu chuyện tình của chờ đợi, của ích kỉ chỉ mong đối phương mãi là của mình, của một mối tình chỉ dành riêng cho hai người. Tình yêu chính là như thế. Nó có thể tự đến, nhưng cũng rất dễ dàng vuột mất nếu bạn không biết nắm giữ trong tay và cố gắng giữ gìn nó. Hành trình có mệt mỏi và gian khổ đến đâu, nhưng cái kết mãn và đủ đầy.  ^^

Phần 1: Ôn Noãn

“Huyền của Ôn Noãn, qua bao năm xa cách, anh có còn là Huyền của em?”
Mười năm như dòng nước chảy, tưởng như cứ yên ả trôi qua, chữa lành mọi vết thương lòng, để lại sai lầm trong quá khứ như mây bay gió thoảng. Chỉ có người trong cuộc mới biết, mỗi bước đi của thời gian là thêm một lần cứa sâu vào lòng cô, khiến trái tim vĩnh viễn chẳng thể nguôi ngoai.
Khi Ôn Noãn chia tay Chiếm Nam Huyền, cô mới mười lăm tuổi. Một cô gái mười lăm tuổi, dù có ưu tú đến mấy cũng không tránh khỏi sai lầm. Một cô gái mười lăm tuổi, cho dù nắm giữ trong tay tình yêu đẹp đẽ đến mấy, cũng vĩnh viễn không hiểu giá trị của nó.
Người càng kiên cường, thực ra lại càng lắm ưu thương.
Ôn Noãn quen biết Chiếm Nam Huyền ba năm, Ôn Nhu cũng quen biết Chiếm Nam Huyền ba năm. Đừng nói ai yêu đậm sâu, ai yêu lạnh nhạt. Đừng nói ai ríu rít bên anh mỗi cuối tuần, đừng nói ai quay lưng một mình lang thang giữa phố. Đừng nói ai háo hức kể cho ai tình yêu ai chua ngọt, đừng nói ai lúc nóng lúc lạnh với em gái mình. Đừng nói nụ hôn anh dành cho ai năm đó, đừng nói ai nước mắt tuôn rơi dưới ánh đèn đường nói đã thầm thích anh ba năm…
Ôn Noãn quyết tuyệt như vậy, không phải vì cô không biết đúng sai. Ngược lại, vì biết quá nhiều, cô mới hiểu mình không còn lựa chọn nào khác. Bước tiếp hay quay đầu lại, trước sau vẫn không tránh khỏi tổn thương người cô yêu thương. Thế nên, cô mới lựa chọn cách tổn thương ngay chính cô, để mãi mãi khắc ghi nỗi đau của Chiếm Nam Huyền như thế.
Lúc bắt đầu chưa từng nghĩ sẽ có ngày chia cắt, nếu biết trước, có lẽ đã chẳng đủ dũng khí mà yêu. Cô không biết Ôn Nhu cũng thích Chiếm Nam Huyền, rốt cuộc là may hay rủi? Có khác gì đâu, khi mà kết cục cuối cùng vẫn là biệt ly cùng thù hận…
Lúc kết thúc không biết tai ương chỉ mới bắt đầu, nếu nghĩ đến, có lẽ đã chẳng đủ can đảm chặt đứt tơ tình. Chuyến bay tử thần cướp đi mạng sống của cả bố cô và bố anh, liệu có vì cô không chia tay anh mà thay đổi lộ trình? Đáp án vẫn đơn thuần dễ hiểu như thế, và, đáng căm hận như thế…
Ra đi hay ở lại, chẳng qua chỉ là chuyện giữa hai người. Mối tình đầu chẳng qua cũng chỉ là viên kim cương không với tới, càng nhìn càng lóng lánh; thế nhưng, mất đi sự trong suốt kia sẽ chỉ còn trơ lại những góc cạnh lởm chởm, mà mỗi tia sáng phát ra chói lóa như sắp đâm thủng mắt người.
Trong khoảnh khắc, tất cả đã mất đi.
Trong khoảnh khắc, Chiếm Nam Huyền không còn bao dung chiều ý cô nữa. Trong khoảnh khắc, người bạn tốt Bạc Nhất Tâm đã bán đứng cô, mãi mãi. Trong khoảnh khắc, bố cô và bác Chiếm đã đi tới một thế giới rất xa. Trong khoảnh khắc, Ôn Nhu đã khóa trái phòng, cắt cổ tay vứt bỏ hồng trần dễ dàng như thế.
Hãy tự hỏi mình xem, cô là cái loại người nào mới khiến những người thân yêu nhất đối xử với cô như thế!
Chao ôi là mai mỉa.
Mười lăm năm hoàn hảo của một Ôn Noãn khiến ai gặp cũng mến yêu, rốt cuộc đã chấm dứt nhẹ nhàng đến thế. Mười lăm năm toàn bích, cuối cùng chỉ vì một sai lầm mà cuộc đời đã nhẫn tâm chặn hết đường lui của cô như thế.
Ra đi bảy năm, lãng phí bảy năm! Nhờ bác sĩ tâm lí vớt lại chút hơi tàn trong linh hồn héo úa, nửa năm cô mới có thể giao tiếp lại, một năm mới đủ sức thoi thóp làm người. Cô cứ như vậy mà sống, không có suy nghĩ, không có hối hận, không có ước mơ, sống như một người đã chết.
Thật ra, một người đã chết, ít nhất vẫn còn kỉ niệm.
Thật ra, ông trời cũng không quá tuyệt tình.
Còn để lại Ôn Nhu tự tử không thành, sau bảy năm thời gian phủ một màn sương mờ lên những chuyện đã qua, ngoảnh đầu tứ cố vô thân, chỉ còn lại hai chị em cô độc. Còn để lại Chu Lâm Lộ bên cạnh, thay cho Bạc Nhất Tâm, cùng cô đi qua chặng đường khó khăn nhất đời người. Và, còn để lại kỉ vật của anh: con dấu triện bốn chữ “Huyền của Ôn Noãn”.
“Huyền của Ôn Noãn, qua bao năm xa cách, anh có còn là Huyền của em?”

 Phần 2: Chiếm Nam Huyền

“Vĩnh viễn là Huyền của em.”
Đời người may mắn có được mấy lần mười năm? Đã từng ngọt ngào, đã từng đau thương, đã từng u mê, đã từng tỉnh ngộ, có chắc mười năm sau gặp lại, sẽ không lặp lại sai lầm trong quá khứ?
“Những thứ quá tốt đẹp trước nay chưa từng thích hợp để trải qua, bởi vì một khi đã trải qua thì không bao giờ có thể quên được.” Chớp mắt một cái, khoảng thời gian tốt đẹp đã vùn vụn qua, một đi không trở lại. Có chăng, chỉ trở về trong giấc mộng đêm khuya, khi tỉnh lại làm người ta đứt từng khúc ruột.
Lúc còn niên thiếu, Chiếm Nam Huyền đã từng rất yêu một người con gái. Đáng tiếc, người đó kém anh ba tuổi, nhìn qua tưởng rất khở khạo, rất đơn thuần, cuối cùng lại tàn nhẫn vô cùng, đang tâm vứt bỏ tình cảm ba năm mà chà đạp lòng tự tôn của anh như thế.
Chiếm Nam Huyền không cần cô hối hận, cho đến tận cùng anh chỉ cần một lí do. Chỉ cần một lí do thôi, tại sao giữa lúc trúc xanh mùa mưa đang ngọt, tình nùng ý mật, đột nhiên lại vụt hóa ra vầng trăng một mảnh khuyết chơi vơi, những yêu thương đều vụt biến thành ảo ảnh giễu cười mai mỉa. Nhưng mà, cô vẫn không cho anh một lí do, lẳng lặng biến mất khỏi cuộc đời anh, lẳng lặng đem hồi ức hoàn toàn vứt bỏ. Giống như trăng mãi mãi không trọn vẹn, trái tim anh không bao giờ còn biết ấm áp là gì, chỉ có lạnh lẽo và đơn độc.
Cuộc đời của anh, từ khi cô ấy đột ngột quay bước đi, đã không còn có thể quay về ban đầu được nữa. Bố anh mất trong tai nạn máy bay, mẹ anh hoàn toàn suy sụp, cuối cùng anh đã hiểu thế nào là hận. Hồng trần đâu dễ thấy chân tình, yêu thương chẳng qua chỉ là vở kịch tự mình độc diễn, chỉ có hận, mới khiến người ta lớn lên.
Chiếm Nam Huyền đã nghĩ rằng cô ấy vĩnh viễn không trở về nữa, cuối cùng, cô ấy lại trở về. Ngay giữa buổi đính hôn của anh.
Chiếm Nam Huyền đã nghĩ, cô ấy bây giờ cao ngạo như thế, lại thêm Chu Lâm Lộ ấm áp chân thành luôn ở bên cô ấy, sẽ mãi mãi không hiểu thế nào là đau lòng. Cuối cùng, Tết Đoan Ngọ năm nay không còn một mình anh cô đơn đứng dưới nhà nữa, bởi vì, cô ấy cũng đang một mình lặng lẽ khóc.
Và, Chiếm Nam Huyền đã nghĩ, sau mười năm, những gì còn sót lại với cô có chăng chỉ là oán hận. Nhưng rồi, lại không tự chủ mà giằng xé tâm can, vừa muốn chở che, lại vừa muốn tổn thương cô ấy.
Chỉ có ép Ôn Noãn nếm trải đau thương, cô ấy mới biết quý trọng tình yêu anh dành cho cô ấy.
Lần này, Chiếm Nam Huyền lại nghĩ sai nữa rồi.
Ôn Noãn đã từng vì anh mà dằn vặt, vì anh mà thương tâm, vì anh mà lạnh lẽo. Suốt mười năm đằng đẵng, ai dám nói những tra tấn tinh thần cô phải nhận lại thua kém phần anh?
Anh cho cô yêu thương ấm áp, nhưng rồi lại vứt bỏ cô, lấy người phụ nữ khác. Mà nào phải ai xa lạ, chính là người bạn tốt mười năm trước Bạc Nhất Tâm. Ôn Noãn tự hỏi, anh đối với cô rốt cuộc là những vấn vương không thể cắt đứt của mối tình đầu, hay bởi muốn cô trả giá tất cả những tổn thương gây ra cho anh ngày trước.
Chiếm Nam Huyền muốn cô tự nguyện trở về bên anh, nhưng cô ấy vốn năm xưa tàn nhẫn đến vậy cũng chỉ vì quá ngốc, ngốc như cô ấy làm sao có thể hiểu. Cô ấy từng bước do dự, từng bước lùi xa, chúc phúc cho anh.
“Cảnh còn người mất, có gì có thể là mãi mãi? Nếu ông trời có tình, cũng sẽ dần dần già đi.”
Cô ấy nói anh đã thay đổi, anh không còn là Chiếm Nam Huyền ngày xưa cô ấy từng thích nữa, nhưng không biết cô ấy có nhớ rằng, là ai đã khiến anh ấy thành ra như ngày hôm nay?
Cô ấy mãi mãi vẫn để cho Chiếm Nam Huyền lẻ loi như vậy, cô ấy vẫn mãi mãi tàn nhẫn như vậy, tình yêu sâu sắc đối với anh nguyện chôn vùi để anh hạnh phúc. Chỉ có đôi khi, giữa cơn mê chập chờn trong bệnh viện, cô ấy mới dám nói “Nam Huyền… Đừng đi… Nam Huyền! Nam Huyền!” Anh đi rồi, sẽ chẳng có mười năm nữa để gặp lại anh, hai người sẽ một lần nữa khờ dại mà lạc mất nhau như trước.
Mất mười năm, sinh tử cách một tấc gang, anh mới tin cô yêu anh đậm sâu đến nhường nào. Và, cũng mất mười năm, đời người như phù du nước đổ, cô mới dám tin rằng, anh ấy, “Vĩnh viễn là Huyền của em.”

Nhãn: , , , , ,