https://www.facebook.com/creators/tools/mta#apply Review truyện ngôn tình hay nhất hiện nay: tháng 3 2018

Thứ Năm, 29 tháng 3, 2018

Review - Phá tan mối hận khóa xuân - Thẩm Thương My

Đa phần truyện của Thẩm Thương My tôi đều thích, trong số đó, ăn sâu vào lòng tôi nhất chính là quyển truyện này. Không hẳn là quá hay, nhưng rất thật. Có lẽ, nó giống như một tấm gương phản chiếu chính cuộc sống của bản thân vậy, nên tôi thích.

Tình yêu được định nghĩa như thế nào? Khi ta còn trẻ với sau này có khác nhau sao?

“Lúc chúng ta còn trẻ, yêu một người, còn yêu hơn cả bản thân mình, chân trời góc bể dù khổ dù mệt đến mấy cùng nguyện lòng đi theo người đó. Sau này tuổi tác nhiều hơn, từ từ ý thức được thái độ và trách nhiệm của người con, gánh vác nhiều trách nhiệm, không thể buông thả, cũng không thể bay xa.”

Như khi Diệp Cô Dung yêu Nhiếp Dịch Phàm, vì là tình đầu, vì là yêu từ khi còn rất trẻ, vì là tình yêu đấy đã kéo dài tám năm rồi, nên cô dốc lòng yêu, bỏ hết vốn liếng của mình… vì người ấy.

Nhưng đàn ông không giống phụ nữ. Khi họ bước chân từ ngưỡng một chàng thanh niên sang ngưỡng trưởng thành, dục vọng của họ không chỉ có tình yêu. Giữa Diệp Cô Dung và Nhiếp Dịch Phàm, ai đúng ai sai? Là anh sai vì đã ngoại tình, hay là cô sai vì đã để anh có cơ hội ngoại tình? Mỗi người có một cách nhìn khác nhau, nhưng tôi, bản thân tôi luôn luôn cho rằng, một khi đã đến nước chia tay, lỗi lầm không thể chỉ tính trên một người.

Nhiều người con gái yêu đã lâu, vì quá lâu rồi nên mới có thể tự huyễn hoặc bản thân, nhịn một chút, cố gắng một chút, để giữ lại tình yêu.Thế nhưng, tại sao phải giữ lại trong khi mình sống khổ sở. Tôi rất thích quan điểm của Nhan Cảnh Thần, đời người nên theo đuổi hạnh phúc, chứ không phải là đi tìm kiếm sự không vui. Sống cạnh Dịch Phàm, Cô Dung không hạnh phúc! Chính vì đã không vui vẻ thì đành phải chia tay thôi. Kết thúc sau 8 năm bên nhau, khó đấy nhưng là điều bắt buộc.



“Tất cả sẽ qua đi, bất kể thời gian đẹp cỡ nào, hoặc thời gian tồi tệ như nào cũng như dòng nước cuồn cuộn chảy xuôi không bao giờ quay đầu lại, chỉ có thể nắm bắt từng chút một.”

Con người ai cũng vậy, trong cuộc đời bao giờ cũng có những khoảng trống nhất định, chờ đợi một vài người tiến vào đúng thời điểm, không sớm cũng không muộn. Nhan Cảnh Thần đã xuất hiện trong cuộc đời Diệp Cô Dung như thế, vừa vặn đúng lúc con người ta hụt hẫng nhất, trống vắng nhất, chênh vênh nhất.

Hai người ở ngưỡng cái tuổi ba mươi. Một người vừa mới bước chân ra khỏi mối tình đằng đẵng tám năm trời, còn chưa đứng vững; một người không hề có khái niệm kết hôn, vừa trăng hoa lại vừa cuồng công việc. Tuổi ba mươi, cái tuổi đã chẳng còn nồng nhiệt như thời thanh xuân, tình yêu chẳng còn thuần túy, như như Diệp Cô Dung nói “tình yêu tuổi này ít nhiều cũng nhiễm đủ thứ màu sắc hỗn loạn của tính toán được mất.” Chim sẻ sợ cành cong, có ai biết được một CEO Nhan Cảnh Thần sẽ không trở thành một Nhiếp Dịch Phàm thứ hai.

“Trong thành phố này không thiếu đàn ông độc thân, nhưng cô không biết cuối cùng người nào sẽ là chồng của mình”

Diệp Cô Dung là như thế, không biết nên không cho đi quá nhiều, giữ lại cho mình một phần nhất định, cũng chẳng dám yêu.

Thế nhưng con người đâu đấu lại được sự cô đơn. Suy đi tính lại, Diệp Cô Dung cũng chưa hẳn đã yêu Nhan Cảnh Thần, còn ngờ vực, còn tự ti, còn không tin tường. Thế nhưng cô vẫn quyết định bắt đầu lại, đi từng bước, từng bước một, tựa như đi trên tấm băng mỏng vậy, thật cẩn thận để hướng tới hạnh phúc của mình

Bản thân tôi, tôi cảm thấy thích dạng người như Nhan Cảnh Thần, không gò bó, không ép buộc, sống thoáng. Nhưng anh cũng có lẽ sống riêng của chính mình

“Theo ý anh, một người đàn ông hôn nhân thất bại, tuyệt đối không thể là một người đàn ông thành công, bất kể sự nghiệp của anh ta có thành công hay không, cũng không bằng hôn nhân thất bại.”

Chính vì anh ta luôn muốn trở thành người đàn ông thành công, nên anh sẽ không ngu ngốc như Nhiếp Dịch Phàm, để mất mục tiêu cuối cùng của mình.

Tương lai không ai biết trước, không ai biết Dịch Cô Dung và Nhan Cảnh Thần có hạnh phúc nắm tay nhau tới già được hay không. Nhưng hiện tại họ hạnh phúc đúng không? Con người không nên tham lam, chỉ cần đủ là được rồi.

Nếu có một ngày phải lựa chọn, hãy nhớ đến câu “Cùng đường thì chỉ lo thân mình, thành đạt thì cứu tế cả thiên hạ”. Một con người không biết yêu bản thân mình sẽ không thể có được hạnh phúc. Hãy nhớ rằng, cuộc sống không bao giờ công bằng… hạnh phúc cũng như vậy…

“Sự gặp gỡ của con người thật là huyền diệu, cuộc sống là một nghịch lý rất lớn và đau buồn, lựa chọn người này sẽ phải mất đi người kia…”

Đời người là một quá trình không ngừng thỏa hiệp, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống.

Sai lầm đã qua không thể sửa lại, nhưng ta còn có thể tiến về phía trước.

Nghĩ cho bản thân…

…Và hạnh phúc

Thế thôi!

Nhãn: , , , , ,

Review _ Hoa Tư Dẫn - Đường Thất Công Tử: Ngôn tình full

Khi viết bài Review này về Hoa tư dẫn của Đường Thất Công Tử, tôi chỉ mới đọc tác phẩm một lần, trí nhớ cũng không tốt lắm, nên có thể có một vài chi tiết không chính xác.
Bài viết có một số đoạn spoiler. Bạn nên cân nhắc kỹ trước khi đọc, tránh giảm hứng thú khi đọc truyện nha ^^

Nàng là công chúa nước Vệ, vì một lời tiên đoán mà mười sáu năm đầu đời lớn lên nơi thôn dã.

Năm mười bốn tuổi, duyên phận đưa nàng đến với Mộ Ngôn, một chàng trai bí ẩn chỉ trong vòng bảy ngày đã cứu nàng đến hai lần, khiến nàng nghĩ đến chuyện ‘lấy thân báo đáp’. Sau lần gặp ấy, suốt ba năm ròng không lúc nào là nàng không thôi kiếm tìm tung tích của chàng. Tình yêu đầu đời, thanh khiết như mai, theo những ngày tháng bôn ba cũng đâm chồi nảy rễ.

Năm nàng mười bảy tuổi, thái tử Trần quốc Tô Dự dẫn quân chinh phạt, phụ vương nàng nhu nhược đầu hàng. Nàng đứng trên thành cao, trên chỉ trích quốc chủ, dưới chỉ trích ba quân, rồi từ trên thành nhảy xuống tuẫn tiết cùng Vệ quốc.

Nàng đã ra đi vào lúc tuổi xuân đang tươi đẹp nhất, trong một cơn mưa tầm tã. Trước lúc nhắm mắt, vẫn còn mơ hồ cảm nhận được có một bàn tay thoang thoảng hương mai đang run run vuốt má mình. Hồi ức chập chờn, theo sinh mệnh nàng tàn lụi.

Công chúa Diệp Trăn đã chết.

Từ nay, thế gian này chỉ còn Quân Phất.



Hoa Tư dẫn là câu chuyện về điệu nhạc Hoa Tư, một bí thuật có thể giúp người ta dệt một giấc mộng như mình ao ước và mãi mãi sống trong giấc mộng ấy, đổi lại là cái chết ngoài đời thực. Cùng với người bạn thanh mai trúc mã là Quân Vỹ và con hổ mê gà rán- Tiểu Hoàng, Quân Phất đã lên đường tìm những khách hàng cần dệt mộng khắp Cửu Châu, dùng sinh mạng của họ để kéo dài thời gian sống cho mình. Trong chuyến đi ấy, nàng tình cờ gặp lại Mộ Ngôn. Có vẻ như, dù nàng đã chết, ông trời vẫn không muốn để trái tim nàng chết.

Mối tình giữa Quân Phất và Mộ Ngôn là mối tình chủ đạo của Hoa Tư dẫn, trải dài từ đầu đến cuối truyện. Có hài hước, có ngọt ngào, có ghen tuông, và có cả đau thương. Hoa Tư dẫn được viết theo lối truyện trong truyện, vì bản thân mỗi một giấc mộng mà Quân Phất dệt đều là một câu chuyện tình đầy cay đắng và tiếc nuối. Đó là tình yêu oan ức và vô vọng của Tống Ngưng; là nhân duyên ngắn ngủi nhưng khắc cốt ghi tâm của Oanh Ca; là mối tình dằn vặt và oan trái của Khanh Tửu Tửu; là câu hỏi giang sơn và mỹ nhân muôn thuở của thế gian- cuộc tình đã rút cạn sinh lực của Mộ Dung An. Trong những kẻ đau khổ vì tình đã nhờ Quân Phất dệt mộng ấy, có những người chọn sống trong hạnh phúc của ảo mộng, cũng có những người quyết định bước ra khỏi giấc mộng, chết cùng người mình yêu trong đời thực. Dù là lựa chọn nào, kết cục cuối cùng của họ vẫn là cái chết.

Đa số những người đọc Hoa Tư dẫn đều cảm thấy đau khổ vật vã nhất ở thiên truyện của Tống Ngưng. Yêu một người, dường như đã dốc cả sinh mạng để cứu người ấy, nhưng rốt cuộc lại bị hiểu lầm. Chẳng những không được người ấy yêu thương trân trọng, mà còn phải nếm trải hết nỗi đau này đến nỗi đau kia, mãi đến khi xương cốt đã hoá thành tro bụi mới nhận được thứ tình yêu hối hận muộn màng. Người thì đã chết. Thứ tình yêu ấy, cần sao?

So với Tống Ngưng, có thể nói Oanh Ca may mắn hơn một chút. Nàng hy sinh nhiều, chịu đựng nhiều, đau khổ cũng nhiều, nhưng ông trời lại ban cho nàng một người đàn ông khác- một người đàn ông thật sự xứng đáng với tình cảm của nàng. “Thà một phút huy hoàng rồi vụt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm”. Tình yêu của Oanh Ca và Dung Viên chính là như vậy. Và Dung Viên, chứ không phải nam chính Mộ Ngôn, mới là nhân vật nam khiến tôi ‘đau tim một cách cam tâm tình nguyện’ nhất Hoa Tư dẫn. Câu chuyện giữa họ khép lại bằng cái chết, nhưng tôi cảm thấy phía sau cái chết ấy là hạnh phúc, một hạnh phúc thật sự viên mãn. Đó là một trong những cái chết vì tình hiếm hoi trong mà tôi ủng hộ trong suốt sự nghiệp đọc truyện của mình từ trước đến giờ.


Có lẽ tôi thuộc về thiểu số. Tôi không có ấn tượng gì đặc biệt với tình yêu của Tống Ngưng, dù rất nhiều người đã rơi nước mắt vì thiên truyện này. Cốt truyện của phần này không có gì bứt phá lắm so với những truyện ngược khác tôi từng đọc, có chăng là tài kể chuyện và bút pháp điêu luyện của Đường Thất Công Tử đã khiến câu chuyện trở nên sâu sắc hơn, ám ảnh hơn. Có điều, cái sâu sắc và ám ảnh đó lại không đủ để đọng lại trong tôi, nhất là khi tôi đọc đến thiên truyện về chuyện tình của Công Nghi Phỉ và Khanh Tửu Tửu, một chuyện tình quá nhiều đau đớn và day dứt.

Nữ chính của thiên truyện này, Khanh Tửu Tửu, rất khác với nữ chính của các thiên truyện khác trong Hoa Tư dẫn. Cô không đứng ở vai trò người bị phụ bạc, mà, có thể nói, cô là người phụ bạc. Cô sắp đặt một cái bẫy hoàn mỹ, nhưng cuối cùng chính mình lại không thể thoát ra. Cô khiến người em trai song sinh của mình quằn quại trong thứ tình yêu đan xen thù hận, nhưng chính mình cũng bị thứ tình yêu ấy bào mòn con tim từ ngày này qua tháng nọ. Dày vò nhau, hình như cũng là một loại yêu.

Càng yêu càng hận, càng hận càng yêu. Tình yêu ấy dai dẳng đến độ một người thì đã chết, không còn ký ức; một người thì đã uống Thiên Nhật Vong để quên đi nỗi đau tê tâm phế liệt về tình yêu ấy, rốt cuộc, vẫn một lần nữa yêu nhau.

Khi Khanh Tửu Tửu trở lại Công Nghi gia với thân phận Công Nghi Huân, Công Nghi Phỉ- một người đã không còn ký ức về Khanh Tửu Tửu, đã nảy sinh tình cảm với cô, dù trên danh nghĩa cô là chị của chàng. Chàng yêu cô, nhưng lại sợ hãi thứ tình yêu trái với luân thường ấy. Và khi biết cô cũng có thứ tình cảm như thế đối với mình, chàng lại càng tỏ ra khó chịu, hành xử gay gắt với cô. Dường như chàng sợ rằng nếu cô không rút ra được, mình cũng sẽ không kìm nén nổi. Cứ một vòng lẩn quẩn như thế, cuối cùng, cô lại một lần nữa chết vì chàng.

Đoạn cuối của thiên truyện này, khi Công Nghi Phỉ đứng trước bức tượng của Khanh Tửu Tửu trong căn phòng tối, diễn lại cảnh lần đầu hai người gặp mặt, đối với tôi là chi tiết bi thương nhất truyện.

Nhãn: , , , ,

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2018

Review - Ai còn chờ ai giữa mùa hoa nở - Sói Xám Mọc Cánh

"Ai còn chờ ai giữa mùa hoa nở" là câu chuyện kể về tình yêu của cô gái tên Diệp Mộc với hai người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời mình. Đây là một tác phẩm đáng chú ý của Sói Xám Mọc Cánh mà hôm nay mình muốn gửi tới mọi người đây!

Lê Cận Thần tượng trưng cho lửa, anh nóng cháy nhiệt tình và như thiêu hủy mọi thứ khi đứng bên cạnh. Tình cảm mãnh liệt của anh khiến Tiểu Mộc lúc đầu là choáng ngợp và dần bị những quan tâm dịu dàng ân cần đó thu hút nên đồng ý làm bạn gái anh. Họ có khoảng thời gian bên nhau khá ngọt ngào và tươi đẹp. Nhưng ẩn chứa đằng sau cái gọi là tình yêu ấy là lớp màn bí mật không ai ngờ tới.... Phản bội, lừa dối, lợi dụng, mưu toan....Đâu mới là sự thật?

Vào lúc tình yêu đang nở hoa cũng là khi cô phát hiện ra toàn bộ những xấu xa đã chôn dấu. Buông tay hay níu kéo có còn là vấn đề khi tim đã mất đi chữ "tình". Sự ngây thơ, hồn nhiên và trong sáng của cô khiến trò chơi "yêu giả thành thật" mà Cận Thần cũng không hề hay biết. Quay đầu lại còn có thể nhìn thấy người con gái đã từng cho anh ấm áp như ánh nắng mặt trời hay không?

Dung Nham lại như nước, không ồn ào, rộn rã. Ở anh toát ra sự trầm ổn, bình thản và thâm sâu. Mang trong lòng nỗi đau đớn, hối tiếc và day dứt khi đánh mất tình yêu với người con gái đã hết lòng yêu thương mình gần 10 năm trời. Chính vì nỗi đau đó khiến anh có cái nhìn thấu hiểu và sâu sắc. Nhưng sự cô đơn và u buồn luôn hiện hữu quanh ánh mắt anh. Ngay từ ban đầu rất lâu rồi, Tiểu Mộc đã từng rung động vì anh. Sự rung động đó nhanh chóng bị cô nhấn chìm vào đáy lòng. Vậy mà, khi cô đau đớn, bất lực và mệt mỏi nhất, anh đã xuất hiện. Tình yêu ngỡ lãng quên lại một lần nữa vì những nhu tình ấy mà sống lại...



Mọi chuyện dường như chỉ mới bắt đầu khi họ quyết định bên nhau. Một Lê Khanh Thần luôn tìm cách xen ngang, những mâu thuẫn ràng buộc, cãi vã nhiều hơn. Một vụ tai nạn bất ngờ đến với Dung Nham. Và cái bắt tay phản bội của người mà Tiểu Mộc tin tưởng nhất. Mọi thứ như muốn nói rằng giọt nước đã tràn ly rồi....

Liệu Tiểu Mộc nhỏ bé phải làm sao để có thể chống đỡ tất cả những điều tồi tệ ấy. Hơn hết, trong cái thế giới showbiz tưởng chừng như hoa lệ rực rỡ lại ẩn chứa những nhơ nhớp, bẩn thỉu, toan tính này cô làm thế nào mới tiếp tục sống được. Và tình yêu của cô có thật sự như người ta vẫn nói: "xa nhau rồi lại về bên nhau" hay không?"Ai còn chờ ai giữa mùa hoa nở" là câu chuyện kể về tình yêu của cô gái tên Diệp Mộc với hai người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời mình.


Lê Cận Thần tượng trưng cho lửa, anh nóng cháy nhiệt tình và như thiêu hủy mọi thứ khi đứng bên cạnh. Tình cảm mãnh liệt của anh khiến Tiểu Mộc lúc đầu là choáng ngợp và dần bị những quan tâm dịu dàng ân cần đó thu hút nên đồng ý làm bạn gái anh. Họ có khoảng thời gian bên nhau khá ngọt ngào và tươi đẹp. Nhưng ẩn chứa đằng sau cái gọi là tình yêu ấy là lớp màn bí mật không ai ngờ tới.... Phản bội, lừa dối, lợi dụng, mưu toan....Đâu mới là sự thật?

Vào lúc tình yêu đang nở hoa cũng là khi cô phát hiện ra toàn bộ những xấu xa đã chôn dấu. Buông tay hay níu kéo có còn là vấn đề khi tim đã mất đi chữ "tình". Sự ngây thơ, hồn nhiên và trong sáng của cô khiến trò chơi "yêu giả thành thật" mà Cận Thần cũng không hề hay biết. Quay đầu lại còn có thể nhìn thấy người con gái đã từng cho anh ấm áp như ánh nắng mặt trời hay không?

Dung Nham lại như nước, không ồn ào, rộn rã. Ở anh toát ra sự trầm ổn, bình thản và thâm sâu. Mang trong lòng nỗi đau đớn, hối tiếc và day dứt khi đánh mất tình yêu với người con gái đã hết lòng yêu thương mình gần 10 năm trời. Chính vì nỗi đau đó khiến anh có cái nhìn thấu hiểu và sâu sắc. Nhưng sự cô đơn và u buồn luôn hiện hữu quanh ánh mắt anh. Ngay từ ban đầu rất lâu rồi, Tiểu Mộc đã từng rung động vì anh. Sự rung động đó nhanh chóng bị cô nhấn chìm vào đáy lòng. Vậy mà, khi cô đau đớn, bất lực và mệt mỏi nhất, anh đã xuất hiện. Tình yêu ngỡ lãng quên lại một lần nữa vì những nhu tình ấy mà sống lại...

Mọi chuyện dường như chỉ mới bắt đầu khi họ quyết định bên nhau. Một Lê Khanh Thần luôn tìm cách xen ngang, những mâu thuẫn ràng buộc, cãi vã nhiều hơn. Một vụ tai nạn bất ngờ đến với Dung Nham. Và cái bắt tay phản bội của người mà Tiểu Mộc tin tưởng nhất. Mọi thứ như muốn nói rằng giọt nước đã tràn ly rồi....


Liệu Tiểu Mộc nhỏ bé phải làm sao để có thể chống đỡ tất cả những điều tồi tệ ấy. Hơn hết, trong cái thế giới showbiz tưởng chừng như hoa lệ rực rỡ lại ẩn chứa những nhơ nhớp, bẩn thỉu, toan tính này cô làm thế nào mới tiếp tục sống được. Và tình yêu của cô có thật sự như người ta vẫn nói: "xa nhau rồi lại về bên nhau" hay không?


Nhãn: , , ,

Thứ Ba, 27 tháng 3, 2018

Review - Thời niên thiếu không thể quay lại ấy - Đồng Hoa

“Tôi có thể đóng cuốn nhật kí lại. Nhưng không thể đóng cửa trái tim mình. Tôi có thể đóng cửa trái tim mình. Nhưng không thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn. Tôi có thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn. Nhưng lại không đóng được ánh mắt luôn dõi theo cậu...”
Thật ra, vết thương đau đớn nhất thế gian chính là vết thương không đổ máu. Cũng như trăng trên nước, nhìn thì thật trọn vẹn, yên bình nhưng mỗi khi gió thổi qua, sẽ dễ dàng lộ ra vết rách, âm thầm đau đớn...

Lúc bắt đầu đọc “TNTKTQLA”, ở quê tôi trời đang mưa, cái rét muốt thấm dần trong từng thớ thịt nhưng tay tôi vẫn không ngừng lật từng trang sách, say mê bước vào thế giới của La Kì Kì, một cô gái mạnh mẽ, quật cường nhưng thật ra trong lòng lại cất giấu sợ hãi và mê man. Tôi thừa nhận mình vẫn đang ở tuổi thanh xuân, chưa có gì để nuối tiếc, chưa bị tổn thương, chưa có chia ly. Nhưng cái cách mà tác giả dựng nên câu chuyện về thời niên thiếu của La Kì Kì lại làm tôi thấy vừa thân thuộc lại vừa lạ lẫm, cuốn hút.
Bạn có từng bị thầy cô mắng, thậm chí tới mức cảm thấy bản thân thật vô dụng. Bạn muốn thu người vào chiếc vỏ ốc nặng nề, hay cứng đầu kiên quyết làm theo ý mình mà thầy cô hay gọi là ương bướng, cứng đầu? Bạn có bao giờ ghen tị với em gái khi thấy ba mẹ thương em hơn nhưng lại liều mạng bảo vệ đứa em bé bỏng vì: chị em ấy à, chỉ bản thân được bắt nạt, nhưng người khác thì không.
Bên cạnh bạn có một người bạn thân luôn sẵn sàng ôm bạn vào lòng lúc bạn mệt mỏi trong khi cô ấy cũng đang chìm trong sự mệt mỏi của chính mình?

Bạn có từng thích một người suốt bao năm tháng tuổi xuân không? Có từng ghen tuông, tự tìm cách xa lánh, tự ti về bản thân khi bên cạnh người ấy xuất hiện một cô gái hoàn mĩ khác? Có từng vì thế mà phạm sai lầm...
Đó là tuổi xuân của La Kì Kì, cũng là một phần tuổi xuân của tôi.
Tôi thích La Kì Kì bởi cô không giống với các nữ chính ngôn tình khác. La Kì Kì yêu, yêu rất nhiều, tình yêu cô dành cho Trương Tuấn chân thật và đậm đà hơn bất cứ ai. Nhưng cô cũng hiểu rõ hơn ai hết cuộc sống của mình vốn không chỉ có tình yêu. Nếu muốn thứ gì, cô phải tự mình nỗ lực không ngừng để đạt được. Biết mình không bằng người ta, cô liền liền ra sức học tập, chăm chỉ gấp đôi, trở thành một cô gái vừa thông minh lại xinh đẹp, bất khả chiến bại. Có lẽ cô đã biến tình yêu thành động lực để tiến lên. Trên con đường cô đã bước đi, có lẽ cô sẽ không nhớ rõ người chạy phía sau mình là ai, nhưng lại vĩnh viễn nhớ rõ người chạy phía trước.
“Nhiều năm qua, tôi luôn học tập một việc, chính là không quay đầu lại, chỉ vì bản thân chưa từng làm chuyện gì phải hối hận, không hối hận những chuyện mình đã làm.”
Rất nhiều người từng lướt qua cuộc đời La Kì Kì: Cát Hiểu Phỉ,Trương Tuấn, Tiểu Ba, Quan Hà, Thẩm Viễn Triết... Không ít người có tài năng, cũng sẵn sàng bỏ ra tài năng đó, nhưng vận mệnh không thành toàn cho họ. Đến cuối cùng tôi lại chợt nhận ra, hóa ra những người khiến ta kính trọng là những người không ngại khổ, cũng không oán hận vận mệnh, mà họ trầm mặc, cố gắng bước đi, bước tiếp con đường đời.
Tôi học được rất nhiều, cũng buồn rất nhiều. Câu chuyện kết thúc bằng một lời hẹn bên dòng sông. Tôi không biết La Kì Kì sẽ gặp lại ai trên dòng sông ấy, là Trương Tuấn hay Tiểu Ba, hay thậm chí sẽ chẳng là ai cả.
Thật ra trong truyện tôi còn rất lưu luyến một người. Là Cát Hiểu Phỉ, bạn thân của La Kì Kì. Câu chuyện của cô làm tôi day dứt: có thai lúc còn đi học, và rồi bỏ đi với lời hứa sẽ luôn mạnh mẽ. Tôi đã khóc rất nhiều cho Hiều Phỉ. Nhưng điều quan trọng là bài học mà tôi học được:
“Chúng ta không có cách nào ngăn cản vận mệnh lấy đi những thứ trong tay chúng ta, tuy nhiên, chúng ta có thể lựa chọn những thứ chúng ta lấy được từ trong cuộc sống và trân trọng nó,”

Nhãn: , , , ,

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2018

Review - Gái già gả bảy lần - Hoa Minh - Ngôn tình huyền huyễn cực hay

Tôi vốn không có ấn tượng nhiều với thể loại truyện Huyền huyễndù là những truyện hàng đầu như Tam sinh tam thế thập lý đào hoa, hay Hương mật tựa khói sương. Tôi vẫn đọc nhưng không cảm thấy có gì đặc biệt. Gái già gả lần bảy cũng vậy, thế nhưng tôi lại ấn tượng với cách hành văn của Hoa Minh, không, phải nói rằng tôi thích cách dùng từ của người chỉnh dịch Dương Dương, tưng tửng nhưng đôi lúc lại mang mác buồn. Có đôi khi tôi không thể liên hệ được tính cách của A Ly ở trần giới, nồng nhiệt, tình cảm… với A Ly ở Minh giới, ngốc nghếch chậm hiểu.
Một Thủy quỷ vốn là giọt lệ của Phật Thích Ca Mâu Ni ở thuở mông muội ban đầu, vô tình rơi xuống lòng sông Vong Xuyên của Minh Giới, trải qua ngàn vạn năm đã biến thành hình người…
Nhưng linh tinh này chỉ mang hình người mà bản bệnh không trọn vẹn
Bản mệnh không trọn, một khi chết sẽ hóa thành hư vô, không được đầu thai, không đc siêu sinh
Bản mệnh không trọn, sẽ khắc người khác… yêu mà không thể hạnh phúc với người mình yêu.
Sáu vị hôn phu trước của A Ly chết vì bản mệnh không trọn của nàng.
Vân Bạch – Ngọc Hành, anh không chết chỉ vì anh là tinh quân, là tiên… chỉ là cũng phải gánh tội hai lần mất đi trí nhớ

Đọc truyện tôi cảm thấy tội cho Ngọc Hành. Nhớ lại câu anh đã từng nói: “Trả nợ”. Anh làm gì sai mà phải trả nợ. Thứ khó trả nhất trên đời này có lẽ là nợ tình. Là một tinh quân đi yêu một thủy quỷ, tiên quỷ khác biệt, biết đấy nhưng vẫn quyết định cố gắng rồi lại bị đẩy xuống trần. Chỉ là anh đến muộn cả nghìn năm, quyết định cũng chậm… là quá muộn nên chẳng thế có được điều mình mong muốn… Ở Minh giới, anh đến chậm hơn Thái tử Vong Xuyên 1000 năm, ở trần giới anh đến chậm hơn Vân Châu 10 năm… Đến lúc lưỡng tình tương duyệt thì trời lấy đi trí nhớ của anh… Đến khi anh lấy lại trí nhớ thì người anh yêu đã trở thành vợ người khác.
Còn Vân Châu, có lẽ tôi sẽ để mọi người tự cảm nhận về anh chàng này. Tôi cũng không biết nói về anh thế nào. Thế nhưng, nếu cuộc đời của Vân Bạch – Ngọc Hành là “trả nợ”, thì cuộc đời của Vân Châu – Vong Xuyên được gói gọn trong hai chữ “đợi chờ”
Năm năm tháng tháng
Hoa tàn hoa nở
Đợi chờ một người không biết khi nào mới tỉnh lại, không biết khi nào mới quay về

Nhãn: , , , ,

Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2018

Review - Sam Sam đến đây ăn nè - Cố Mạn: Ngôn tình full hay

Kỳ thực, nếu bạn hỏi tôi rằng ấn tượng với bộ tiểu thuyết nào nhất của Cố Mạn, tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời “Sam Sam đến đây ăn nào”. So với nhiều bộ truyện tôi từng đọc, quả thật Sam Sam không thực sự đặc sắc về nội dung nhưng bù lại tác giả lại khiến tôi cực kỳ hài lòng về motip nhân vật.

Chào cô Tiết… Đây là cơm trưa Phong Tổng kêu tôi mang đến.”
“Chào cô Tiết…”
Đúng giờ cơm trưa, phòng tài vụ Tập đoàn Phong Đằng, một cô Tiết nào đó được ăn cơm trưa đặc biệt do Chủ tịch gửi đến. Trái ngược với ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh, cô Tiết trong lòng bất an. Trước những hành động “mờ ám” gần đây của “ông chủ kiêu ngạo” Phong Đằng, người chậm chạp như cô dường như hiểu mà lại như không hiểu. Thật khiến cho người ta nghĩ ngợi lung tung. 
Chẳng lẽ, chẳng lẽ, thực sự… thực sự… 
“Thỏ trắng” Tiết Sam Sam là một nhân viên tài vụ nhỏ bé của Tập đoàn Phong Đằng. Thế nhưng từ “nhỏ bé” này đã là chuyện của vài ngày trước đây rồi còn hiện giờ cô là “hoàng thân quốc thích”, ngày ngày được Phong Tổng cho người mang cơm trưa đến, đãi ngộ thật khiến người ta ganh tỵ.
Sam Sam vốn là cô gái ngây thơ, căn bản không có năng lực lý giải ánh mắt mờ ám của những người xung quanh, mỗi ngày lại cảm động mở hộp cơm của nhà tư bản mang đến, cảm giác khó nói thành lời. Cô chẳng qua chỉ mơ mơ hồ hồ bị rút 300CC máu giúp em gái Phong Tổng qua cơn nguy hiểm, ai mà biết được là cấp trên lại có nghị lực đưa cơm đến hai tuần liền. Mỗi lần đưa cơm đều là những người khác nhau, thứ duy nhất không thay đổi chính là món gan lợn bổ máu. 
Chủ tịch đại nhân vì sao lại muốn nuôi cô?
Rốt cuộc muốn lấy của cô bao nhiêu máu mà cho cô ăn nhiều như vậy…

Sam Sam khóc không ra nước mắt, nhiều lần từ chối không tác dụng, cô đành ngậm ngùi chịu đựng cuộc sống “đầy tớ” của Phong Đằng. Từ một nhân viên tài vụ thử việc thăng cấp lên tầng 22, trở thành một nhân viên chọn thức ăn cho anh.
Khi đó Sam Sam vẫn chưa biết rằng cán cân cuộc sống của cô đã bắt đầu xiêu vẹo. Bầu không khí xung quanh chủ tịch đại nhân thật là đáng sợ, ở gần một chút mà trái tim đã kháng nghị mãnh liệt. Phong Đằng – Nhà tư bản không có tính người cứ như vậy chen chân vào cuộc sống của cô, đến cả giấc mơ cũng có anh xuất hiện. Đợi đến khi cô hiểu rõ trái tim mình thì mọi chuyện đã đi xa tầm với...
“Phong… Phong Đằng… Tôi nghĩ hình như tôi đã thích anh, như vậy, còn chưa rõ ràng sao?”
“Con hổ” Phong Đằng – Chắc chắn “boss lớn” Phong Đằng không thể ngờ được hình tượng của mình trong lòng Tiết tiểu thư lại “khủng bố” như vậy. Quả thật, có đôi lúc anh thật muốn ném cô từ tầng 22 xuống nhưng chung quy vẫn là “cố kiềm chế” được, nào có hung dữ như cô vẫn nghĩ.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô lén lút sau lưng gọi anh là quỷ hút máu, là nhà tư bản không có nhân tính.
Lần thứ hai gặp lại, cô còn chẳng xem anh là người, ánh mắt hốt hoảng nhìn anh như thể anh sẽ “ăn thịt” cô không bằng.
Anh đường đường là chủ tịch tập đoàn Phong Đằng vô cùng giàu có, tuấn mỹ lạnh lùng được bao cô gái chào đón lại hết lần này đến lần khác rớt giá thảm hại trong mắt “cô đần” Sam Sam. Đối mặt với một Tiết Sam Sam “rất đặc biệt”, Phong Đằng có chút đau đầu. Anh khi dễ cô không được, dọa nạt cô cũng không xong, cam tâm biến thành “con cá lớn” nhưng cô lại chẳng nguyện ý “thả dây câu dài”.
Thực sự nghi ngờ, anh năm lần bảy lượt phát tín hiệu rất rõ ràng nhưng chỉ đổi lại một câu…
“Chủ tịch, tôi có hiểu nhầm anh không, anh thích tôi à?”
Được rồi, anh chính là đã “động lòng” với một Tiết Sam Sam ngơ ngơ ngác ngác như vậy…
Sam Sam, chúng ta còn nhiều thời gian… Chúng ta thử xem đi.
Nam chính Phong Đằng “ngoài lạnh trong nóng”, rõ ràng đã động tâm trước một Sam Sam ngốc nghếch lại kiên trì muốn cô tự hiểu, từng bước dụ dỗ cô nói ra suy nghĩ của chính mình.
Nữ chính Sam Sam “ngoài mềm trong cứng”, chỉ cần cho cô chút men rượu liền biến thành người khác, ngay cả lời “tỏ tình” của đại boss Phong Đằng cũng như gió thoảng mây bay, trực tiếp cự tuyệt. Đến khi nhìn nhận rõ tình cảm của mình với anh, Sam Sam nhút nhát đã kiên định nắm lấy tay Phong Đằng bởi cô biết “sẽ chẳng có gì ngoại trừ anh ra” .
Từ đôi oan gia trở thành giai ngẫu – Chuyện tình của họ cũng trải qua những cung bậc yêu đương hờn giận, tuy nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần ý nghĩa.
Tình yêu, chẳng cần phải trải qua sóng gió chia xa mới hiểu được lòng nhau.
Tình yêu thực sự chỉ cần tin tưởng nhau là được rồi.
“Sam Sam đến đây ăn nào” chính bởi vì thế mà để lại dư âm khó quên trong lòng độc giả.

Nhãn: , , , ,

Thứ Năm, 22 tháng 3, 2018

Review - Bến xe - Thái Thương Vi: Ngôn tình full cực hay

Trong cuộc sống hiện thực, khi mỗi con người cất tiếng khóc chào đời, rồi lớn lên, rồi trưởng thành, rồi gặp được người trong định mệnh… Tất cả những giai đoạn đó, đều tuân theo một quy luật đã được định sẵn, quy luật đó mang tên “Vận mệnh”. Khi đọc “Bến Xe” của tác giả Thương Thái Vi, tôi mới thấm thiết cái quy luật mang tên “Vận mệnh” đó lại tàn nhẫn và bất công đến mức khiến tôi cảm thấy sợ hãi, không ai có thể tự lựa chọn vận mệnh cho mình, chúng ta có thể là thiên tài nổi trội cũng có thể là một con người bình thường trong dòng dòng xã hội. Tuy nhiên, chúng ta có thể dùng nghị lực để thách thức rồi đối đầu với chính vận mệnh đó, và cuộc đời của thầy Chương Ngọc cùng với cô học trò nhỏ của thầy trong “Bến Xe” là một trường hợp điển hình.
Đầu tiên phải gửi lời cám ơn chân thành đến tác giả lẫn dịch giả của quyển “Bến Xe”, nếu không có tác giả, nếu không có dịch giả, chắc chắn tôi sẽ không được thưởng thức và trải nghiệm một tác phẩm có tính nhân văn về cuộc sống, đời người cao đến như thế. Khi đọc xong “Bến Xe”, tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là hối tiếc, hối tiếc vì sao tôi không biết đến tác phẩm sớm hơn. Đây không phải lần đầu tiên tôi đọc thể văn buồn, nhưng có thể khẳng định đây là lần đầu tiên tôi được đọc một tác phẩm ấn tượng đến như thế, ấn tượng đến mức khiến tôi phải lần đọc từng câu từng chữ vì sợ bỏ sót từ nào đó, khiến tôi hòa cả tâm hồn mỗi khi đọc tác phẩm, khiến mỗi một cử chỉ của hai nhân vật đều khiến tôi bất ngờ với chính phản ứng của mình, có khi cười, có khi khóc… Nhưng tôi chỉ có thể nói một điều: Đây là một tiểu thuyết chấn động nhất mà tôi từng được đọc.
Khi đọc “Bến Xe”, tôi hoàn toàn sững sốt vì cách hành văn của tác giả, đó là một giọng văn hoàn toàn khác so với những tiểu thuyết và tôi từng được đọc. Bạn đừng bất ngờ khi thấy hầu hết các đoạn trong “Bến Xe” đều tập trung miêu tả tâm lí nhân vật, diễn biến cảm xúc nhân vật, lời thoại lại rất ít, nhưng có lẽ đó chính là cái được gọi là “nghệ thuật” không lẫn với bất kì tác giả nào của Thương Thái Vi và cũng chính nó đã tạo thành điểm nhấn riềng cho tác phẩm. Khi đọc, tôi hòa cả tâm hồn vào tác phẩm, tôi tưởng tượng dáng vẻ của thầy Chương Ngọc, gương mặt của Liễu Địch, mường tượng hình ảnh bến xe… Thay vì mọi người gọi đó là ám ảnh khi đọc truyện buồn, thì xin cho phép tôi dùng hai chữ “Thăng hoa” để diễn tả cảm xúc đó.
Nếu nói “Bến Xe” là một quyển tiểu thuyết tình cảm, tôi không phủ nhận, nhưng nó lại không hoàn toàn đúng. Sau khi đọc hết tác phẩm, tôi mới rút ra một kết luận, đây là thực chất chính là một cuốn sách tài liệu về cuộc đời của một thiên tài, một người thầy có tên Chương Ngọc qua cái nhìn của người thầy yêu nhất, hiểu thầy nhất. Chính vì nó là một cuốn sách tài liệu nên nó cũng bao hàm rất nhiều giá trị khác của cuộc sống, giá trị nhân cách con người, giá trị tâm hồn con người, giá trị xã hội thực tiễn, giá trị tình yêu đích thực và cả giá trị mang tên cái nhìn thiển cận của loài người.
Nếu so sánh thầy Chương Ngọc – Nam chính – Linh hồn của truyện với những nhân vật khác trong các quyển tiểu thuyết khác, tôi chỉ có thể hình dung thầy bằng hai chữ “Hoàn hảo”, hoàn hảo về nhân cách, về tâm hồn và là cả con người thầy. Có thể thầy khiếm khuyết rất nhiều, thầy chỉ có đôi tay trắng, bộ óc thiên tài, trái tim nhân từ và tâm hồn mạnh mẽ… Nhưng có mấy ai có thể đối mặt và chấp nhận số phận được như thầy. Thầy chưa một lần trách cứ vận mệnh lấy đi của thầy tất cả, thầy chưa một lần ai oán người mất đi tất cả như thầy lại sống vất vả hơn bất kì kẻ lành lặn nào. Thầy đẹp hơn bất kì ai, thầy hoàn mỹ hơn bất kì ai và tình yêu của thầy cũng thuần khiết, cao cả và mãnh liệt hơn bất kì ai. Cuộc sống của thầy có thể tâm tối, nhưng con người của thầy lại chói sáng một cách lạ thường; Học vị của thầy có thể thấp, nhưng kiến thức của thầy lại cao rộng đến mức khiến người khác đố kị; Đôi mắt thầy có thể không nhìn thấy gì, nhưng cửa sổ tâm hồn của thầy lại rực sáng đầy sức sống; Con người thầy có thể lạnh lùng, nhưng trái tim thầy lại ấm áp đến mức có thể sưởi ấm cho cả một không gian rộng lớn; Cuộc sống của thầy có thể nghèo túng, nhưng nhân cách của thầy lại cao cả như bầu trời bao la; Và với người được xem là không có quyền yêu và được yêu như thầy, thì tình yêu từ trái tim lại to lớn như biển rộng không có giới hạn. Có lẽ sự hoàn mỹ của thầy chỉ được phát sáng khi ngôi sao chiếu mệnh của thầy xuất hiện, cô học trò bé bỏng tài hoa Liễu Địch của thầy chính là ngọn đèn soi sáng thế giới mênh mông vô bờ nhưng lại đen tối trong cuộc đời thầy.

Nếu nói về giá trị tình yêu trong tác phẩm, tôi xin khẳng định rằng, không có tình yêu nào thầm lặng nhưng lại mãnh liệt như tình yêu của thầy Chương Ngọc dành cho Liễu Địch. Tình yêu đó gần như là thuần khiết không nhiễm một tạp chất, gần như là trong sáng không vướn một hạt bụi trần… Thầy yêu, thầy yêu cô học trò bé nhỏ của thầy, tình yêu đó chưa từng được biểu lộ, nhưng tình yêu đó lại được thầy triển khai bằng hành động, thầy thông tuệ như thế, thầy sáng suốt như thế… Thầy làm sao có thể để bản thân một người khiếm thị như mình ảnh hưởng đến tương lai của cô. Trong suốt quá trình đọc truyện, hơn bất kì ai, hơn bất kì một độc giả nào, tôi luôn hy vọng “Bến Xe” hãy ảo hơn một chút, hãy không thực tế hơn một chút, tôi đã từng hy vọng “Bến Xe” hãy cho tôi một chút cảm giác đó là tiểu thuyết, hãy cho thầy được quyền yêu và được yêu, hãy để cuộc sống mất mát quá nhiều thứ của thầy được bù đấp.
Cuối cùng là chúng ta, những người sống trong xã hội hiện thực, tôi nghĩ, điều chúng ta sợ nhất không phải là gặp phải bi kịch, mà là không tìm được người chúng ta có thể yêu đến mức đánh đổi cả sinh mệnh và yêu chúng ta đến mức đánh đổi cả mạng sống. Bi kịch thật sự không phải là cái chết, sự chia lìa mà bi kịch thật sự chính là chúng ta không tìm được người đáng để chúng ta trả giá trong cuộc đời của mình. Hãy chúc cho những người yêu và sẵn sàng trả giá, đánh đổi, hy sinh như thầy Chương Ngọc có một cái kết vui vẻ và cũng chúc những ai đánh đổi cả mạng sống vì tình yêu được bình an, thanh nhàn. Cám ơn cô Thái Vi, cám ơn chị Greenrosetq một lần nữa đã mang “Bến Xe” đến với độc giả, gieo mầm giá trị tình yêu và cuộc sống bất hữu vào lòng người đọc.

Nhãn: , , , ,

Thứ Tư, 21 tháng 3, 2018

Review - Thủy Yêu tinh Họa Thủy: Xem trẫm thu phục nàng - Chiêu Hạ


Cái tên bựa bựa vậy chứ truyện "Thủy Yêu tinh Họa Thủy: Xem trẫm thu phục nàng" đọc cũng được lắm mọi người ạ =)) Nữ 9 là xuyên không, giỏi y thuật nhưng không quá cường vì nam 9 thông minh hết phần của nữ 9 rồi =)))) Bình thường cũng khôn khéo lắm mà cứ gặp phải nam9 thì luôn bị dắt mũi xoay vòng vòng.


"Chúng ta bỏ trốn đi!" Mặc Ngưng Sơ hấp tấp vọt tới trước mặt một nam tử, không để ý gia đinh của phủ Tể Tướng đuổi theo náo loạn sau lưng, lén bỏ một thỏi vàng vào trong tay đối phương.

Nam tử nhẹ nhàng nhíu mày, đột nhiên lông mày nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp, vươn tay, khẽ mở môi mỏng: "Được."

Mặc Ngưng Sơ vì trốn tránh hôn ước với "lão hoàng đế", nên ra đường tùy tiện tìm một nam nhân, ai ngờ đâu nàng liền bị người dây dưa không thả, ai có thể tới nói cho nàng, từng có một thành ngữ - là đưa dê vào miệng cọp?...

Đế vương mang theo thê tử tương lai của mình bỏ trốn, cũng có thể coi là độc nhất vô nhị. Nạp Lan Lân tựa hồ càng thêm mong đợi, nếu tiểu yêu tinh này biết hắn chính là "Lão hoàng đế" mà nàng vô cùng chán ghét, sẽ có phản ứng thú vị như thế nào đây?

Như trên, Mạc Ngưng Sơ, tên thân mật do Nạp Lan Lân đặt : Tiểu Đào Tử, sắp phải tiến cung làm phi cho "Lão Hoàng đế" nên quyết định mang theo nha hoàn bỏ trốn. Mắt thấy sắp bị bắt, hoảng quá liền đưa tiền cho một người đàn ông qua đường, nhờ dẫn nàng bỏ trốn (thông cảm, bạn Tiểu Đào này bị nuôi nhốt trong khuê phòng 15 năm nên không biết cái gọi là giang hồ hiểm ác).


Người này tên gọi là Lân Xuyên, rất đẹp trai, tà khí đầy mình và Tiểu Đào đúng nghĩa tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, đi đường cứ bị cái người này sàm sỡ, sờ sờ mó mó nhưng cũng một lòng che chở, bảo vệ nàng.

Tiểu Đào bị Lân Xuyên cố ý quyến rũ nên đã mơ hồ có tình cảm, ỷ lại và nhung nhớ Lân Xuyên sau khi hai người phải tách ra. Tiểu Đào bị phủ Tể Tướng tóm được, mang nàng về Kinh thành, Tiểu Đào rất buồn, ốm nặng một trận và khi tiến cung, nàng gần như bị nhốt vào một Cung điện mà trong đó chỉ có duy nhất một người nha hoàn từ bé đã bầu bạn với nàng. Ai cũng nói nàng chưa thị tẩm đã thất sủng, bị đày vào lãnh cung.

y ây, đừng hiểu lầm :))) Nam9 Lân Xuyên của chúng ta chính là Hoàng đế Nạp Lan Lân, từ năm 8 tuổi, anh ra cung đã gặp phải Tiểu Đào, có một ước hẹn nhỏ bé, chỉ là Tiểu Đào đã quên, còn anh thì mãi nhớ. Đến khi trưởng thành, Lân Xuyên tuy làm Hoàng đế nhưng phải đề phòng Thái hậu, đề phòng các vị Vương gia muốn cướp ngôi, cho nên anh yêu, anh sủng Tiểu Đào nhưng anh không dám biểu hiện, phải giấu nàng vào một nơi tưởng chừng hẻo lánh nhưng từng cành cây, ngọn cỏ, từng cánh cửa, cái rèm đều do anh tự tay sắp xếp và bài trí từ rất lâu thật lâu về trước (Cung điện hẻo lánh vậy chứ có đường hầm bí mật thông thẳng vào phòng ngủ của anh đấy =))). Những phi tần kia là do Thái hậu đưa vào, triều thần ép buộc chứ anh chưa từng chạm vào bất kì ai, thủ thân như ngọc để đợi Tiểu Đào của anh =))))
Truyện ngoài tình cảm ngọt ngào của Lân Xuyên dành cho Tiểu Đào, thì còn những âm mưu, bí mật chốn Cung đình, những mối họa tiềm ẩn đến từ đứa con lưu lạc của Thái tử tiền triều, đến từ Vương gia con trai ruột của Thái hậu, thậm chí, đến từ chính gia đình của Tiểu Đào. Nạp Lan Lân phải chống lại từng ấy thế lực, dẫu biết ở bên cạnh anh là rất nguy hiểm nhưng anh không cách nào buông bỏ được Tiểu Đào, chỉ đành dùng hết mọi cách có thể để bảo vệ nàng.

=====

Khi Mạc Ngưng Sơ vào cung, Lân Xuyên vẫn chưa muốn nói thân phận thật sự của mình cho nàng, còn giả làm Thái Y vào hú hí vụng trộm với Ngưng Sơ =))) Ngưng Sơ thì rất sợ hãi, phận nàng đã gả cho Hoàng đế nhưng nàng luyến tiếc Lân Xuyên, còn sợ bị người ta "bắt gian" nữa chứ :)))) Thế nên khỏi phải nói, khi Ngưng Sơ biết Lân Xuyên lừa gạt mình, "con thỏ" liền mọc răng nanh, đi cắn "con sói", nhưng không ngờ lại bị "con sói" nhai nát xương =)))) Khụ khụ .. 3 ngày quân vương không lâm triều .... từ đó, Ngưng phi nương nương đội cái danh "hồng nhan họa thủy" không tẩy đi được.

Nhãn: , , , ,

Thứ Ba, 20 tháng 3, 2018

Review - Thất tịch không mưa - Phỉ Ngã Tư Tồn: Ngôn tình ngược full

Tôi vốn là một người đa sầu đa cảm, chỉ cần chạm đến tâm thì không tiếc nước mắt mà khóc cả ngày. Cho nên tôi thực sự rất sợ truyện SE, duy nhất có một lần phá lệ đọc Đông Cung của Phỉ Ngã Tư Tồn. Nhưng lần này lại một lần nữa phá lệ đọc " Thất tịch không mưa" :)).

Có lẽ nhiều bạn đã đọc qua truyện này, cũng chẳng cần review làm j nhưng tôi vẫn muốn viết một chút. Văn không hay chữ chẳng tốt, cảm xúc có hạn, mong mọi người thông cảm.
Câu truyện này được xếp vào SE nhưng tôi lại cảm thấy đây mới chính là HE. SE là gì, là kết thúc không có hậu cho cả hai nhân vật chính. Vậy kết thúc của truyện là không có hậu sao, bạn nghĩ còn cái kết nào hơn nữa chứ. Không thể dùng hai chữ "viên mãn" để miêu tả, bởi lẽ đoạn tình cảm này ngay từ khi bắt đầu đã là không viên mãn, không thể có kết thúc đẹp. Không lẽ để họ sống hạnh phúc bên nhau không màng thế tục và chỉ trích của người đời? Vậy cái mà Hàn Vũ dùng lí trí để cố gắng suốt bao năm là gì? Chính là để em gái không bị người đời xỉa xói, để tình cảm của họ luôn trong sạch thuần khiết như ban đầu. Sống hạnh phúc sao? Tôi nghĩ Hàn Vũ không làm được. Vậy để họ quên nhau đi, để anh mãi mãi lưu lạc nơi đất khách quê người với chết tim chết lặng, còn cô với nụ cười rạng rỡ che dấu tâm hồn mục nát đáng thương? Tôi nghĩ đây mới chính là cái kết tệ nhất, đau đớn nhất. Trong đám cưới của Hàn Vũ, khi nhìn thấy giọt nước mắt của anh, Tiểu Tình đã nói " không thể cùng nhau nơi thế tục, vậy họ sẽ cùng nhau trong tâm hồn". Đã hiểu nhau như vậy, chết có khi lại là sự giải thoát cho cả hai. Tôi có một cô bạn cũng khá giống tôi, cự tuyệt SE, khi tôi giới thiệu cho cô ấy về câu truyện này, cô ấy hỏi vậy kết thúc thế nào, tôi nói cả hai cùng chết. Vậy là cô ấy nói ko đọc, đọc r sẽ ám vào người, có lẽ sợ bị ám ảnh nên cũng không dám đọc.


Câu truyện này thực sự rất ám ảnh, sáng nay tỉnh dậy trong đầu tôi toàn là hình ảnh của họ, lời nói của họ, khoảnh khắc vui buồn của họ. Ám ảnh nhưng lại không buồn. Thật đấy, tôi lại chẳng thấy buồn gì cả, tôi thương họ nhiều hơn. Tôi khóc từ khi Tiểu Tình lên thành phố tìm Tiểu Vũ, tiếng khóc cứ kìm nén kìm nén mãi, đến khi đọc bức thư mẹ gửi cho Tiểu Vũ, tôi đã khóc nấc lên. Tôi chỉ muốn hỏi " Tình à, sao em lại khổ thế?" Tôi khóc vì Tình, khóc vì tình cảm cô dành cho anh trai, khóc vì sự đau đớn lạnh lẽo cô phải trải qua suốt 3 năm bên người mẹ điên dại, bên người cha đã khuất và người anh dửng dưng. Tình ôm mẹ và khóc " mẹ đừng đi, con chỉ còn có mẹ, đừng bỏ con lại một mình". Tại sao những sai lầm của cha và sự oán trách của mẹ lại đổ hết lên đầu Tiểu Tình, cô chẳng làm gì sai, thậm chí còn hết lòng chăm sóc họ, vậy mà đổi lại là sự nhiếc móc đánh đập nặng nề. Tình đáng thương, Tình mạnh mẽ, cô xứng đáng có được tình yêu chân thành lắm chứ.
Đọc đoạn đầu tôi hơi không thích Hàn Vũ, bởi anh cứ mãi trốn chạy hèn nhát. Nhưng đọc đoạn sau, khi anh trở về đưa Tình đi, tôi lại thấy anh lí trí đến đáng thương. Anh không bao giờ quên trách nhiệm của mình, bảo vệ Tình, chăm sóc Tình nhưng không được để bản thân đi quá giới hạn. Anh thà để bản thân là một đống bùn lầy nhơ nhớp, tìm kiếm hơi ấm bên những người con gái khác cũng phải giữ cho Tình sự trong sáng hồn nhiên. Đã bao lần anh thử yêu họ, thử dồn hết tình cảm vào họ nhưng không thể. Sâu trong trái tim là một người con gái không thể chạm đến, anh đau đớn hơn ai hết. Khi đưa Tình đi Thuỵ Sĩ, anh đã vất bỏ tất cả tục thế lại sau lưng để Tình được sống quãng đời cuối vui vẻ hạnh phúc. Anh lo sợ, lo sợ một ngày Tình rời xa anh, có lẽ khi đó cả thế giới sẽ sụp đổ. Anh chăm sóc cô, anh em thì có sao chứ, giữa họ là thứ tình cảm trong sáng mãnh liệt nhất, không có dục vọng, không có toan tính, chỉ khao khát làm
người kia hạnh phúc, ai cần để ý đến huyết thống hay không nữa? Trước đây tôi luôn thấy hai chữ "loạn luân" rất đáng sợ. Yêu anh em của mình ư, yêu máu mủ ruột già của mình ư? Không thể nào. Nhưng đọc xong câu truyện này, chỉ câu truyện này thôi, tôi thấy loạn luân cũng không có gì ghê gớm. Nếu sớm biết Tình và Vũ là anh em ruột thật sự, nếu không có lần nghe lén đó, vậy tình cảm của họ có phải hay không chính là tình thân? Tình thân còn mãnh liệt hơn cả tình yêu chứ. Vẫn là do ông trời trêu đùa họ, để họ lún sâu rồi đâm một nhát dao chí mạng khiến họ khổ đau. Tôi nghĩ với Tình, Vũ vừa là người anh trai cô yêu nhất, vừa là người con trai cô yêu nhất.
Còn một nhân vật phụ tôi thấy khá tiếc nuối cho cô ấy, đó là Tâm Bình. Cả đời cố gắng theo đuổi thứ mình không thể có, cố gắng bao dung Hàn Vũ, yêu thương Hàn Vũ. Với anh, cô chính là liều thuốc giảm đau cho tâm hồn tê liệt. Nhưng chỉ là thuốc giảm đau mà thôi, chẳng thể chữa trị nổi. Cô đi tìm chồng suốt nửa năm trời, cuối cùng tìm thấy ngôi mộ còn mới, bên cạnh là người con gái anh yêu nhất. Tốt rồi, thắp cho họ nén hương, cuối cùng cũng dám buông bỏ.
Tôi chưa bao giờ dám viết review, nhưng câu truyện này quá ấn tượng khiến tôi muốn thử cầm bút một chút. Chỉ là chút suy tư về câu truyện hay, mong mọi người cùng cảm nhận :''>

Nhãn: , , , ,

Thứ Hai, 19 tháng 3, 2018

Review - Thời gian tươi đẹp của anh và em - Đinh Mặc


Mình đang đọc truyện tiếng Việt như bò ăn cỏ nên đọc tiếp luôn bộ này của Đinh Mặc. Trước đó vì đọc Hãy nhắm mắt khi anh đến nên mò qua bộ Tâm lý tội của Lôi Mễ. Đọc được ba tập, thật máu me, cũng thật trường giang đại hải nên chuyển qua đọc Thời gian tươi đẹp để cân bằng. Nhưng..... lại là một sông dài biển lớn nữa.  =.=

Đinh Mặc càng viết càng dài. Vâng, rất là bát đại tinh thâm. Nhưng vẫn dài. Cảm giác cũng như bộ trước: như vừa xem xong phim bộ Hongkong, dài 80 tập. Đề tài là thương trường, không quá thích, nên càng cảm thấy dài.

Một là mình đã qua thời kỳ đọc ngôn tình ngấu nghiến rồi. Hai là mình có kỳ vọng sai. Định đọc một câu chuyện tình yêu sống đi chết lại, ân ái triền miên, để cân bằng sau ba tập Tâm lý tội, và để lội tiếp hai tập còn lại. Đinh Mặc có những đoạn tả tình rất đẹp, rất hấp dẫn. Đó là sở trường của tác giả ngôn tình rồi. Trong bộ này, Đinh Mặc toàn tâm toàn ý viết về kinh doanh. Mượn tình yêu để thu hút người đọc mà thôi.

Sau một đêm ngủ dậy, mình xác định cảm giác sau khi đọc là: Quá ảo. Trong tầm nhìn của kẻ trần tục và ngoài lề như mình, anh nam chính Lệ Trí Thành quá là xuất chúng đi. Anh bao giờ cũng là boss cuối. Thị trường, đối thủ, đối tác như cờ trong tay anh, tùy nghi sắp xếp. Không một biến cố nào nằm ngoài dự liệu của anh. Mình có chút thảng thốt. Mình không ở vị trí đó, không làm công việc đó, nên chừa lại ba phần nghi ngờ. Nhưng mà anh chỉ mới 25 tuổi thì thật là không thể chấp nhận, vì nếu chấp nhận thì thật là tổn thương lòng tự trọng. Hờ hờ.

Đọc xong bộ này mình nhớ lại tại sao ngưng đọc ngôn tình.

Một là vì toàn đua đòi đọc truyện mới, mà truyện mới thì tác giả đăng từng kỳ, người dịch dịch từng kỳ, mỗi ngày mình chỉ được đọc một đoạn, kẻ tham lam như mình sao chịu nổi.

Hai là càng về sau ngôn tình càng giống kịch bản phim truyền hình dài tập. Nghĩa là kể, tả, kể, tả. Có cao trào, có hạ màn. Không có cảm giác văn học. Mình thà đi coi phim để ngắm trai còn hơn ngồi đọc tác giả diễn dịch từ phim sang truyện.



Ba là tác giả Trung Quốc dù viết ngôn tình, viết tình yêu, nhưng lại thích xây dựng bối cảnh hoành tráng, hậu cung, triều dã, thương trường, chiến trường. Cùng với bối cảnh rộng lớn là vô số võ lâm cao thủ, mỗi người mỗi vẻ. Rộng lớn quá làm cho tình yêu của cặp nam nữ chính bị chia năm xẻ bảy, khi đầu chương 3, khi cuối chương 10. Không hoàn toàn tập trung vào cặp đôi nam nữ chính. Nói là ngôn tình, là romance thì mình hoàn toàn có quyền kỳ vọng như vậy. Cũng vì lý do này nên thích Hãy nhắm mắt khi anh đến hơn là Thời gian tươi đẹp này.

Historical romance hoàn toàn thỏa mãn mình trên phương diện thứ ba này. Là truyện viết về tình yêu, câu chuyện sẽ chỉ xoay quanh hai người, họ gặp nhau, họ nói chuyện, họ yêu nhau, họ làm tình rồi họ kết hôn (à vâng, làm tình trước kết hôn đó). Historical romance cũng ảo và không thực tế dữ lắm. Nhưng được đọc đúng cái mình kỳ vọng thì dĩ nhiên thấy tâm tình tốt hơn hẳn rồi.

Nhãn: , , , ,

Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2018

Review - Vạn dặm tìm chồng - Minh Nguyệt Thính Phong


Bạn có cảm thấy buồn khi mọi người xung quanh đều có đôi có cặp trong khi bạn vẫn một mình lẻ bóng? Bạn có cảm thấy tủi thân khi những người khác ra đường đụng đầu nhau cũng thành người yêu trong khi bạn đi mòn guốc cũng tìm không ra tình yêu đích thực của đời mình? Yên tâm đi, có một điều chắc chắn rằng, bạn vẫn còn may mắn hơn cô nàng Tô Tiểu Bồi trong câu chuyện “Vạn dặm tìm chồng” nhiều.
Tô Tiểu Bồi, 27 tuổi, tiến sĩ nghiên cứu tâm lý học tội phạm, ngoại hình khá, tiền lương cao, nói chung những điều kiện cơ bản đều tốt, ấy thế mà vẫn thuộc “biệt đội gái ế”. Sau bao buổi xem mắt thất bại thảm hại (do đối tượng được giới thiệu quá “rác phẩm” chứ không phải do cô khó tính đâu, thật đấy! =.=), khi Tô Tiểu Bồi gần như chán nản với con đường tình duyên trắc trở gập ghềnh của mình thì đột nhiên xuất hiện một anh chàng đẹp trai tự nhận mình là Nguyệt lão. Bất ngờ hơn, anh chàng Nguyệt lão này tới tìm cô chỉ để báo một tin động trời rằng người đàn ông trong định mệnh của cô gặp tai nạn xe cộ hiện giờ đang hôn mê sâu mất rồi! Tệ hơn nữa, linh hồn của anh ta đã lạc đường sang một thế giới khác nên giờ cô sẽ phải xuyên không để kéo anh ta về nếu không thì cả cô và anh chàng đó sẽ phải sống cô độc cả đời!?
Và thế là Tô Tiểu Bồi xuyên không…
Người đàn ông trong định mệnh của Tô Tiểu Bồi tên Trình Giang Dực, một thiên tài trong lĩnh vực công nghệ thông tin. Những tưởng việc tìm kiếm một anh chàng mọt sách giữa thế giới cổ đại sẽ là một việc dễ dàng, ngờ đâu con đường tìm chồng của Tô Tiểu Bồi lại không thể gian nan, khổ sở hơn. Người ta xuyên không không thành công chúa thì cũng là tiểu thư đài các, vậy mà cái hệ thống ẩm ương của Nguyệt lão lại đưa một Tô Tiểu Bồi “nguyên trạng” về thế giới cổ đại. Đầu tóc kỳ quái, quần áo dị hợm. Không tiền, không nhà, không người thân. Không biết viết và gần như cũng chẳng biết đọc. Không có hố xí tự hoại cũng không có những “thiên thần có cánh”. Hoàn cảnh của Tô Tiểu Bồi thảm thương tới mức một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cô sau khi xuyên không là khi cô đủ tiền tự mua cho mình một chiếc bàn chải đánh răng.
Ở thời cổ đại khi một cô nương chân yếu tay mềm rơi vào cảnh khốn khó, chuyện gì sẽ xảy ra? Còn phải nói, đương nhiên sẽ xuất hiện một tráng sĩ tới cứu giúp rồi. Tráng sĩ tên Nhiễm Phi Trạch, tuổi 29, chưa thành thân, làm nghề thợ rèn chuyên đúc binh khí. Không hổ danh tráng sĩ, chàng là người rộng lượng, hào phóng, luôn sẵn sàng dang tay giúp đỡ kẻ yêu. Vô tình gặp được Tô Tiểu Bồi thân cô thế cô, không nơi nương tựa, chàng không ngần ngại che chở đùm bọc cho cô. Chàng không kì thị cách ăn mặc khác người của cô, không khinh ghét cách nói chuyện quái dị của cô. Chàng đi làm kiếm cơm cho cô ăn, múc nước giếng cho cô tắm, dạy cô mọi thứ thuộc về thời cổ đại. Khi Tô Tiểu Bồi nói chuyện bằng ngôn từ hiện đại, chàng sẽ nhẹ nhàng khuyên bảo: “Ngôn từ không hợp lễ, cô nương sau này chớ như vậy nữa”. Khi Tô Tiểu Bồi cư xử không phép tắc, chàng sẽ nhắc nhở: “Hành vi bất nhã, cô nương sau này chớ như vậy nữa”. Dần dần, câu nói “Cô nương sau này chớ như vậy nữa” trở thành điểm tựa cho Tô Tiểu Bồi khi phải loay hoay thích ứng với cung cách sống của người cổ đại. Và Nhiễm Phi Trạch, từ lúc nào, cũng trở thành chỗ dựa duy nhất cho mà cô có thể tin tưởng và nương tựa.
Nhưng nhìn người tuyệt đối không thể trông mặt mà bắt hình dong. Ẩn sau vẻ ngoài cao lớn và nụ cười dịu dàng, Nhiễm Phi Trạch đích thực là một kẻ gian xảo bậc nhất. Đôi khi chỉ vài câu nói bâng quơ của chàng cũng đủ khiến người khác tức đến hộc máu.
* * * * *
“Tráng sĩ có thủ nghệ gì?”
“Binh khí.”
“Ồ.” Đúc tạo binh khí rất hoành tráng, đáng lẽ ra phải kiếm được rất nhiều bạc, nhưng chàng rất nghèo!
Tô Tiểu Bồi lại muốn thở dài, vị tráng sĩ tiên sinh mày thật sự là quá đặc biệt, lời chàng nói cô đều tin, nhưng những gì chàng thể hiện lại khiến cho người ta thực sự tin tưởng.
“Tráng sĩ thu nhận nữ đồ đệ không ?” Cô tùy tiện hỏi một câu.
Nhiễm Phi Trạch quét mắt nhìn từ đầu đến chân Tô Tiểu Bồi, đáp: “Có thể cởi trần vung búa thì nhận.”
“ … ”

* * * * *
Tô Tiểu Bồi không nản chí, lại hỏi: “Tráng sĩ chỉ cần kể lại lần cạnh tranh bắt tội phạm với người ta mà bản thân tự nhận thấy là đặc sắc nhất là được rồi.”
“Ừm, thế này còn được.” Nhiễm Phi Trạch hắng họng, bắt đầu kể:”Dạo ở Lạc Đà Lĩnh, ta muốn đi bắt tên đại ma đầu Triệu Thạnh Tri, kết quả một đám người giang hồ cũng có mặt, đòi nhúng tay vào.”
“Ừm.” Tô Tiểu Bồi gật đầu phụ họa, hỏi: “Vậy huynh làm thế nào?”
“Phải nói xử lý như thế nào?”
“Được, được, vậy huynh đã xử lý như thế nào?” Liên thủ quần hùng đại chiến ma đầu, lúc sắp sửa thắng lại đưa ra diệu kế, đoạt lấy đại ma đầu từ trong tay kẻ khác, thể hiện bản lĩnh anh hùng khí khái chăng?
“Ta hạ thuốc xổ vào thức ăn của bọn họ, giữ chân cả đám dưới núi, sau đó tự mình lên núi bắt tên ma đầu.”
“…”
Tô Tiểu Bồi sững sờ, ngẫm nghĩ một hồi xác nhận mình không nghe nhầm. “Thuốc xổ?”
“Đúng.” Tráng sĩ đại nhân thản nhiên xác nhận. “Bọn họ đều bị ngộ độc thuốc xổ, chỉ còn một mình ta ung dung hành sự.”
“…”
Tô Tiểu Bồi cảm thấy mình phải thận trọng phân tích vị ân công này rốt cuộc là có nhân cách gì mới được, giở trò xấu mà thản nhiên như vậy, thật sự không phải là người bình thường.
Đợi một chút, thấy Nhiễm Phi Trạch không có ý tiếp tục kể nữa, Tô Tiểu Bồi đành phải hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Hết rồi.”
“Hết rồi? Chẳng phải huynh tự mình lên núi bắt ma đầu sao?”
“Đúng. Nhưng chỗ đó không có gì đặc sắc lắm. cô nương muốn biết được chỗ đặc sắc, chính là chuyện ta dùng thuốc xổ giải quyết đám nhân sĩ võ lâm phiền phức kia, lần đó hành sự đơn giản hiệu quả nhất, ta cảm thấy rất tuyệt”.
* * * * *
Rắc rối ập đến khi chính trong thế giới cổ đại mà Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch đang sống xuất hiện một kẻ giết người hàng loạt. Khác với những tên giết người man rợ khác, kẻ bí ẩn này không đích thân ra tay mà tìm cách thao túng tâm lý người khác, từ một người dân bình thường cho tới quan phủ hoặc những kẻ đứng đầu võ lâm. Hắn tạo ra một mạng lưới tội phạm của riêng hắn, khiến giới quan lại hoang mang còn giới giang hồ rơi vào cảnh tranh đoạt gió tanh mưa máu. Chính vào lúc này, khả năng phân tích tâm lý tội phạm của Tô Tiểu Bồi phát huy tác dụng.
Bằng sự nhạy bén và kiến thức của mình, Tô Tiểu Bồi lần lượt phá tan từng âm mưu của kẻ giết người. Nhưng không ngờ, Tô Tiểu Bồi phát hiện kẻ chủ mưu bí ẩn này lại là một người đến từ thế giới hiện đại. Liệu kẻ đó có phải Trình Giang Dực, người mà bấy lâu cô đang tìm kiếm? Liệu Tô Tiểu Bồi có thể quay lại thế giới hiện đại? Và còn tráng sĩ Nhiễm Phi Trạch, nếu cô đi rồi, chàng sẽ ra sao? Liệu Tô Tiểu Bồi có thể ra đi khi cô càng ngày càng gắn bó với chàng tráng sĩ tốt bụng và gian manh này?
* * * * *
Một trong những lý do khiến tôi quyết định đọc “Vạn dặm tìm chồng” là do có tên Minh Nguyệt Thính Phong bảo chứng về chất lượng. Tuy nhiên, Minh Nguyệt Thính Phong mà tôi biết rất thành công trong việc vẽ nên những chuyện tình bình dị nhưng vẫn ngọt ngào đan xen nét hài hước cực kỳ duyên dáng, còn thể loại trinh thám, tâm lý tội phạm lại là một đề tài mới, rất thu hút nhưng lại không dễ khai thác. Rất tiếc, tôi không có đủ trình độ chuyên môn để nhận xét liệu tác giả Minh Nguyệt Thính Phong đã làm tốt hay chưa việc nghiên cứu và sử dụng kiến thức ngành tâm lý tội phạm trong bộ truyện này.
Nhưng từ góc độ của một độc giả, tôi nhận thấy tác giả đã làm rất tốt việc xây dựng tình tiết một cách logic, có sự bí ẩn có sự gợi mở, có thắt nút cũng có mở nút tạo nên sự hấp dẫn, ly kỳ cần có ở một cuốn truyện có yếu tố trinh thám. Ngoài ra, yếu tố tình cảm và hài hước cũng mang đậm phong cách của Minh Nguyệt Thính Phong. Sủng có thừa nhưng không ngọt phát ngấy. Ngược cũng tê tái lòng nhưng không quằn quại mà chỉ đủ khiến người ta xúc động bởi sự chân thành. Vừa nhẹ nhàng, vừa bình dị nhưng cũng rất duyên dáng và đáng yêu theo một cách riêng.
Có một tình tiết mà tôi rất thích ở bộ truyện này, đó là sự xuất hiện của nhân vật Nguyệt lão. Nguyệt lão trong tưởng tượng của các bạn như thế nào? Râu dài, tóc bạc, đãng trí, hay cười? Không, không, Nguyệt lão trong “Vạn dặm tìm chồng” là một tập đoàn những anh chàng trẻ trung, đẹp trai, đáng yêu nhưng họ đều mắc một sai lầm lớn trong quá khứ, đó là bạc tình. Họ bị trừng phạt bằng cách phải giúp đỡ các cặp đôi trên nhân gian gặp được nhau, trải qua thử thách để có thể gắn bó bên nhau. Chỉ cho tới khi những Nguyệt lão này hiểu ra lỗi lầm của mình, họ mới có thể đi tìm hạnh phúc của bản thân. Để kết bài, xin phép được trích lại lời thổ lộ nỗi lòng của một vị Nguyệt lão ngốc nghếch mang số hiệu 2238.
* * * * *
“Tôi là Nguyệt Lão số 2238, không có tên, không có số điện thoại.”
“Số 2238?” Tô Tiểu Bồi sa sầm mặt: “Có rất nhiều Nguyệt Lão sao?”
“Đúng vậy, nếu không thì làm thế nào giải quyết hết được mọi việc, mỗi một case chúng tôi phải xử lý rất nhiều chuyện.”
“Được các anh xử lý rồi mà tỷ lệ ly hôn bây giờ vẫn cao như vậy.” Tô Tiểu Bồi rất không khách khí chế nhạo. “Không gả được chồng, không lấy được vợ cũng có cả một đống lớn. Có phải là công tác bồi dưỡng huấn luyện trước khi các anh nhậm chức không làm đến nơi đến chốn, mọi người đều không đáng tin cậy như anh không?”
Nguyệt Lão nhẫn nhịn chịu nhục. “Tôi cũng đã rất nỗ lực rồi, được chưa nào, nhân duyên của các người không tốt, nhất định là do vấn đề của các người, không thể đổi lỗi cho người khác, cũng không thể trách Nguyệt Lão. Chính vì tâm lý của người hiện đại càng ngày càng ích kỷ, nên mới xuất hiện tình trạng này… Cho nên cô đừng có phàn nàn nữa, mỗi người đều có nỗi vất vả của mình.”

“Số 2238, số điện thoại khiếu nại của các người là bao nhiêu?”
Nguyệt Lão nhăn mặt, bộ dạng ấm ức vô hạn.
“Nếu như cô khiếu nại tôi mà có thể lấy được đáp án về tương lai, tôi sẵn sàng để cho cô khiếu nại. Nhưng cô cũng như bọn họ, đều hiểu sai vấn đề. Các người luôn cho rằng, tình cảm không thuận lợi là do lỗi của Nguyệt Lão,vận mệnh không công bằng là lỗi của ông Trời, nhưng vấn đề này thì liên quan gì đến người khác chứ? Người ta không biết, lẽ nào cô cũng không biết? Cô theo ngành tâm lý học, cô hiểu biết nhiều. Không giấu gì cô, chúng tôi làm Nguyệt Lão cũng phải học tâm lý học, nhưng có hiểu tâm lý hơn nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì. Cần oán thán thì vẫn phải oán thán, cần kén chọn thì vẫn kén chọn, bản tính con người là phá hoại, việc chúng tôi có thể làm được chỉ là dẫn dắt và khai thông, nhưng cuối cùng kết quả thế nào, chẳng phải vẫn do chính bản thân các người tạo thành sao?”

Nhãn: , , , ,