https://www.facebook.com/creators/tools/mta#apply Review truyện ngôn tình hay nhất hiện nay: tháng 4 2018

Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2018

Review - Quả nhân có bệnh - Tùy Vũ Nhi An

WARNING: Tất cả các nhân vật đều là hàng “thẳng”, nguyên tem, mác, phong bì. Đây tuyệt đối không phải truyện đam mỹ, cũng không phải ổ NP. Thỉnh chư vị nhảy hố nhớ kỹ!

Hai nam nhân vật khó phân chính, phụ. Dựa theo tính cách của từng người, danh xưng “chàng” tôi tặng Tô Quân; danh xưng “hắn” để dành cho Bùi tướng.
***
Thiên hạ đồn rằng “quả nhân có bệnh”. Bệnh này gọi là bệnh dâm, so với trúng độc mãn tính khó trị hơn rất nhiều.
Không tin sao?!
Vậy thì xem đi, năm ấy, tại Quỳnh Lâm yến, Thám hoa lang mười sáu, chi lan ngọc thụ (1) kia không phải bởi ánh mắt quá mức nóng bỏng của bệ hạ mà nhảy xuống hồ sao. Sau lại nghe nói, thiếu niên tuấn tú ấy bởi vì “thà chết chứ không chịu nhục” khiến Thánh thượng nổi giận, bị giáng chức, đuổi khỏi kinh thành đến tận biên quan. Nay trong triều, mỹ nam như ngọc cũng chỉ còn lại Bùi tướng và Tô khanh, không biết bệ hạ sẽ xuống tay với người nào.
Nghe nói, Tô khanh xuất thân dòng dõi thư hương, dịu dàng, lịch sự. Lại lớn lên cùng bệ hạ, cũng coi như trúc mã thanh mai, cảm tình sâu đậm. Thánh thượng có ý đưa chàng vào hậu cung, chàng lại một mực chối từ. Kết quả khiến quân tâm giận dữ, chỉ có thể ôm hận rời khỏi đế đô. Tô gia lừng lẫy một thời cũng theo đó mà tàn lụi.
Lại nghe nói, Bùi tướng tuấn nhan “khuynh quốc”, một đôi mắt phượng điên đảo chúng sinh. Bệ hạ vì si mê sắc đẹp của hắn nên tìm mọi cách thu vào hậu cung. Từ nay về sau, Đại Trần không còn “quyền thần” (2) Bùi tướng, chỉ có Bùi Phượng quân độc sủng hậu cung.
Lời đồn thật giả, ai có thể nhìn thấu? Là hư tình giả ý hay một mảnh tâm si? Là thái bình thịnh trị hay sóng ngầm mãnh liệt? Mặc kệ trong cuộc cung đấu này, ai là kẻ chiến thắng, dân chúng vẫn truyền tai nhau: “quả nhân có bệnh”.
***


Lưu Tương Tư là một nữ đế, vừa si tình lại đa tình. Cuộc đời nàng có hai người đàn ông. Người thứ nhất là Tô Quân. Chàng xuất thân từ gia đình công khanh, dịu dàng, nhã nhặn lại cùng nàng lớn lên. Đối với nàng, Tô khanh là “đoá hạnh hoa” tươi đẹp trong giấc mộng thiếu nữ.
Nàng đối chàng có tình, chàng với nàng cũng chẳng phải vô ý. Đáng tiếc giữa bọn họ có một chữ “gia” cách trở. Nàng có quốc gia xã tắc cần bảo vệ, chàng có gia tộc phải gánh vác trên vai. Có lẽ, bọn họ đều có quá nhiều trách nhiệm, cũng có thể, cả nàng và chàng đều quá cảm tính, đến mức chỉ có thể bỏ qua nhau.
Khác với Tô khanh, Bùi Tranh là một kẻ lý trí. Hắn sinh gia ở dân gian, tâm tư thâm trầm, so với Tô Quân còn quen biết nàng sớm hơn. Với hắn, nàng là “mục tiêu quan trọng nhất”. Hắn không ngại bỏ ra mười năm, tỉ mỉ mọi bề, từng bước mưu tính, chỉ để chờ nàng quay đầu. Hắn không phải người tốt cũng chẳng phải thanh quan(3). Hắn chỉ là một thương nhân, thứ hắn buôn bán là tình cảm. Hắn nói, đời này của hắn, thu được tâm nàng là món lời lớn nhất. Bởi vì một Bùi Tranh như vậy mới có thể làm cho Lưu Tương Tư hiểu được thế nào là tương tư.
***
Mặc dù khá thích Tuỳ Vũ Nhi An nhưng tớ phải cân nhắc rất lâu mới đọc truyện này. Bởi tớ có một sự “bài xích” không hề nhẹ với các chuyện “tình ba người”. Tuy nhiên, sau khi đọc hết vài chương đầu của truyện, tớ lập tức bị cuốn hút.
Quả nhân có bệnh là một cuốn tự sự của nàng nữ đế Tương Tư. Từ nền tảng là một tình huống “hiểu nhầm” hài hước, bằng câu từ lả lơi, tinh tế pha lẫn nét tưng tửng mang đậm chất Tuỳ Vũ Nhi An, tác giả đã đưa tớ qua rất nhiều cung bậc cảm xúc. Vui vẻ với đám thần dân rảnh ruồi thích buôn chuyện về “bệnh” của vua; ngọt ngào với những hành động sủng Tương Tư của hai chàng Bùi, Tô; hồi hộp và bất ngờ với những màn cung kế cùng chính biến. Nhưng, hơn hết cả là sự tiếc nuối. Tiếc cho một Tô Quân bởi không đủ dũng cảm mà bỏ lỡ tình yêu, cả đời ôm hoài niệm. Tiếc cho Bùi Tranh nặng tình lại chẳng thể bên người dài lâu. Cuối cùng là tiếc cho nàng Tương Tư, hao hết tâm cơ cùng tình cảm, đổi lại chỉ là hai mươi năm hạnh phúc cùng người trong lòng.
Mặc dù đoạn kết của câu chuyện ba người này không thể coi là quá viên mãn, nhưng đặt vào mạch truyện cùng tính cách nhân vật, cũng xem như là HE. Trong mối quan hệ này, Tương Tư là người nợ Bùi, Tô hai chàng nhiều nhất. Để Tô Quân rời khỏi đế đô, trở thành sự chờ đợi mãi mãi là dấu chấm đẹp nhất cho tình cảm vấn vương giữa hai người.
Còn về Bùi Tranh, dù hắn “đi” trước nàng một bước, nhưng lúc hắn đi có nàng bên cạnh, khi nàng đi, có hắn cùng trong mộng, cũng coi như nắm tay nhau đi hết một đời.
Kiếp này, là ai nợ ai, ai phụ ai đã không còn quan trọng. Xét cho cùng, ân ân oán oán cũng bởi “hai chữ Tương Tư, một gánh sầu”. (Trích “Tương Tư” - Tản Đà)

Nhãn: , , , ,

Thứ Năm, 26 tháng 4, 2018

Review - Vương Phi trùng sinh ký - Lam bạch Sắc: Ngôn tình cực hot

Vương phi trùng sinh ký của Lam Bạch Sắc thực sự rất hay và hấp dẫn nên không thể bỏ qua mà phải giới thiệu ngay với các bạn mới được :">
Kiếp trước, nàng mơ mơ hồ hồ bị ban hôn cho Sở Vương Tư Đồ Tu. Hắn là người thanh cao lạnh lùng lại thâm sâu khó lường. Bước vào cuộc hôn nhân này nàng sợ hãi lại không thể phản kháng. Còn Tư Đồ Tu lại quá lạnh nhạt xa cách. Cứ thế, dù là phu thê nhưng khoảng cách giữa họ lại khá xa.
Vì bảo vệ cho gia tộc của mình và sự an toàn của nàng, Tư Đồ Tu dùng hết toàn lực dạy bảo nàng mọi thứ. Chỉ là, cách làm của hắn quá nghiêm khắc và hung dữ, hại nàng khắc sâu khiếp sợ, luôn dùng giả dối tươi cười để đối mặt.
Trong một lần hắn đi xa, khi trở về thì nghe tin nàng bị người khác hãm hại mà chết. Thê tử của hắn, cứ thế chết đi như vậy, tim chợt đau nhói. Ngay đến hắn, cũng bị người ta tính kế, toàn bộ yêu thương và ấm áp, tất cả đều là màn kịch. Hóa ra, hắn chỉ là nước cờ bị lợi dụng để tranh đoạt hoàng quyền. Rồi mọi thứ cũng kết thúc bi kịch như vậy.
.....
Tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, Bùi Ngọc Kiều cảm thấy vô cùng may mắn khi biết bản thân trùng sinh về năm 15 tuổi. Nàng bây giờ còn chưa gả cho tên Tư Đồ Tu đáng ghét kia, chưa để cho những bất hạnh đã xảy ra trở thành hiện thực. Nàng bên cạnh vẫn còn tổ mẫu yêu thương, còn phụ thân sủng ái, còn tiểu muội hiểu chuyện lại thông minh. Nàng không phải ngốc nghếch mà chết trong những âm mưu toan tính kia.
Vì thế, những gì Tư Đồ Tu đã dạy bảo, nàng đem áp dụng triệt để vào cuộc sống hôm nay. Ít ra, những cái khác nàng có thể không thấu hiểu nhưng nhìn mặt đoán ý, phân biệt đúng sai còn hoàn toàn có khả năng. Bởi Tư Đồ Tu từng nói với nàng rằng, không được tin tưởng ai quá nhiều, lưỡi dao vẫn luôn được dấu sau những lớp hoa hồng. Chỉ là, kiếp này nàng không mong gặp lại hắn chút nào. Nàng vẫn sợ hãi hắn vô cùng.
Nhưng nào đâu phải cứ mong muốn là có thể thực hiện được. Bởi vì, Tư Đồ Tu cũng được trùng sinh trở về. Và điều khiến hắn day dứt mãi, là nàng. Kiếp trước, để nàng chết đi như vậy, hắn ân hận và khổ sở rất nhiều. Kiếp này, hắn muốn tìm nàng.
Nào đâu ngờ, Bùi Ngọc Kiều - tiểu cô nương ngốc nghếch từng là thê tử của hắn lại chán ghét hắn đến thế. Gặp hắn, nàng như con thỏ nhỏ, nói không nói, nhìn không nhìn, liền xách váy cong mông chạy trối chết. Được lắm. Hay lắm. Hắn nhớ thương đến tìm thăm nàng mà nàng cho hắn xem thái độ gì đây? Vậy thì, đừng trách nhé 😂😂
Thế nên, cái thiêm văn xem bói của nàng quăng lại hắn liền nhặt lên cất kĩ rồi tìm cách gặp nàng để trả. Nói "gặp" cho đàng hoàng tí thôi chứ hắn thấy con người ta đang đi thì nhanh tay kéo vào chỗ tối "tâm sự mỏng" liền. Người ta không thèm nhận cái của rơi kia, hắn còn tức giận rồi kể lể quá trình nhặt được đem về cho người ta nữa. Cạn lời 😂😂
Tưởng Ngọc Kiều vẫn là tiểu cô nương ngốc thê tử của hắn như kiếp trước chắc? Người ta bây giờ không-quan-hệ gì với hắn nha. Ai bảo hắn rảnh rỗi làm gì không biết. Thế mà Tư Đồ Tu tức giận muốn xịt khói thái độ của nàng. Hắn cứ mặc định nàng là "thê tử" của mình ý.
Và chỉ qua vài lần tiếp xúc, Tư Đồ Tu liền biết được Ngọc Kiều cũng trùng sinh như mình. Nàng bây giờ vẫn còn chút ngốc manh nhưng đã có thể tự bảo vệ bản thân, đề phòng người khác. Xinh đẹp như thế, đáng yêu như thế, ngọt ngào như thế, hiểu chuyện như thế không phải đều là công lao dạy bảo của hắn sao? Thế mà nàng lại muốn "trèo tường" ư? Không có cửa đâu nha. Cửa sau cũng không có luôn á.
Vì thế, người đọc liền thấy một nam chủ phúc hắc mặt lạnh lại như con chó nhỏ chạy theo con gái ngốc nhà người ta. Suốt ngày xun xoe làm trò cho con người ta chú ý. Hại mấy tên đi theo Tư Đồ Tu cảm giác mọi chuyện mông lung như một trò đùa. Hóa ra, thiếu gia của bọn họ trong tình yêu luôn có những cách thể hiện biến thái như vậy.

Buồn cười nhất là đoạn Ngọc Kiều lên chùa thắp hương với tổ mẫu ấy, Đồ Tu nhà ta muốn gặp nhìn một cái cho thỏa lòng lắm lắm. Đáng tiếc đợi mãi mà không được, liền tức giận rồi còn suy nghĩ nàng là tiểu miêu tham ăn, thể nào chả đi nhà xí. Ờ, vậy đó. Xong anh nhà canh giữ nhà xí đợi gặp thê tử. Hại đám thuộc hạ đen mặt vì hành động xấu hổ này của thiếu gia nhà mình luôn 😂😂. Mất mặt chết đi được.
Kiếp trước, Đồ Tu chưa nhận ra tình cảm sâu đậm mình dành cho Ngọc Kiều nên hắn không hề chú tâm vào nàng lắm. Đợi khi mất đi nàng liền cảm thấy hối hận. Bây giờ, hắn có cơ hội nên không muốn bỏ lỡ nữa. Bất kể tên nam nhân nào lảng vảng quanh nàng hắn cũng auto xem là "kẻ địch" và diệt trừ không thương xót. Lại còn cảm thấy thê tử nhỏ như hồng hạnh vượt tường liền hôn hôn hôn để cân bằng tâm lý. Trong khi, người ta với hắn bây giờ có còn là phu thê như kiếp trước đâu kia chứ.
Vì Ngọc Kiều hắn thay đổi bản thân nhiều hơn, cũng biết vì nàng mà tranh đoạt thiên hạ cho nàng một đời an yên không bị người khác dẫm đạp ức hiếp. Mọi chuyện của nàng hắn sẽ để ý và thay nàng thực hiện. Có hắn ở đây, ai nói nàng ngốc, ai bảo nàng không tốt, ai hãm hại tính kế nàng hắn liền xử đẹp. Bởi độc ác và nhẫn tâm mới là bản chất của hắn. Còn nàng sẽ là nơi dịu dàng nhất hắn dùng tất cả để bảo vệ.
"Đã từng tưởng tượng trời cao biển rộng, đến cuối cùng cũng chỉ là hình ảnh thu nhỏ hai người bọn bọ.
Có nàng ở bên ta, mới là vĩnh cửu" (*)
...
"Vương phi trùng sinh ký" không hẳn là câu chuyện kịch tính hấp dẫn như những truyện trùng sinh khác nhưng mà vẫn có những nét thu hút rất riêng. Phần lớn sự khác biệt làm điểm nhấn ấy nằm ở tính cách của nữ chính Bùi Ngọc Kiều. Nàng tuy rằng có chút ngốc manh nhưng đáng yêu và lương thiện. Những suy nghĩ của nàng luôn chân thật và khiến người đọc xúc động. Bởi cho dù nàng có là một cô nương ngốc đi nữa thì vẫn luôn biết dùng tất cả những gì mình có để bảo vệ và chở che cho những người thân yêu. Tình cảm nàng dành cho phụ thân, tiểu muội... rất đáng ngưỡng mộ và học hỏi.
Nội dung truyện đơn giản là câu chuyện nam chính cố gắng bảo vệ thê tử nhỏ của mình và đem về bên cạnh để sủng ái yêu thương. Truyện có nhiều đoạn siêu hài hước vui vẻ, thích hợp cho mọi người đọc thư giãn thoải mái trong những ngày cận tết bận rộn này. Nhảy hố đi nào 

Nhãn: , , , ,

Review - Động phòng hoa chúc sát vách - Diệp Lạc Vô Tâm

Hôm nay, khi thời tiết sau bão và tâm trạng đặc biệt ủng hộ, tôi khởi động một dự án Review mới, cộp mác một tác giả ngôn tình khá được các chị em yêu mến, đã được chuyển ngữ/edit đến tay độc giả mạng một lượng tác phẩm nhất định: Diệp Lạc Vô Tâm. Những tác phẩm tôi đọc qua của Diệp Lạc Vô Tâm cũng chưa được nhiều. Lướt Google một lượt, đếm sơ qua thấy có 9 tác phẩm, quả thực chưa đọc hết. Nên trong phạm vi có hạn của khả năng, tôi chắc đọc đến đâu sẽ phát biểu đến đó.
Vốn ban đầu định nhắc “Trao lầm tình yêu cho anh” trước, nhưng vì vừa mới đọc hết “Động phòng hoa chúc sát vách” bản mới xong, cảm xúc còn tươi nguyên, nên đành thay đổi kế hoạch. Tác phẩm mở hàng sẽ là câu chuyện của Bạc Băng và Diệp Chính Thần.

“Động phòng hoa chúc sát vách” không phải tác phẩm tôi yêu thích. Sau khi đọc xong bản cũ tôi chẳng có ấn tượng gì hơn ngoài một cái kết cấu truyện chắc chắn và ly kỳ. Nhưng sau khi đọc bản mới với đầy đủ ngoại truyện từ góc nhìn của những nhân vật khác nhau, tôi đọng lại trong lòng một chút cảm xúc.
Ấn tượng của tôi sau khi kết thúc câu chuyện về Diệp Chính Thần chính là một ngọn lửa. Một ngọn lửa rừng rực cháy, nóng sáng và bền bỉ. Cả nhân cách cũng như tình yêu của anh. Tin rằng bất cứ ai đọc truyện cũng sẽ bị tình yêu và nhân cách của Diệp làm cho cảm động. Tôi sẽ không bàn đến Diệp Chính Thần trên cương vị quân nhân. Thực ra yếu tố này trong tiểu thuyết ngôn tình không đậm nét lắm, cũng chỉ là một cái chốt để xây dựng mâu thuẫn trong truyện. Nói nhiều cũng chẳng biết nói gì, nói dài lại thành nói dại. Cái tôi muốn nói, cái được tác giả đề cao, cái được các bạn nữ đọc tiểu thuyết ngôn tình ngưỡng mộ, chính là tình yêu anh dành cho  Bạc Băng. Một tình yêu cháy bỏng, nồng nàn và bền bỉ như ngọn lửa trong đêm gió táp.
Bất chấp cái mục đích ban đầu không hề trong sáng thành tâm, Diệp Chính Thần đã đối xử với Bạc Băng bằng tấm chân tình, ban đầu là của một đồng hương, sau là của một người anh, cuối cùng là của một người tình. Ở trong hoàn cảnh ấy, anh đã làm tất cả, chấp nhận tổn thương người khác, tổn thương chính mình, miễn sao bảo vệ được cô. Phải nói rằng đứng trên góc nhìn của anh, làm như anh đã là cố hết sức, đã là mỹ mãn rồi. Nỗi khổ tâm, đau khổ của anh, ai cũng nhìn rõ, từ cái cảnh anh đuổi theo Bạc Băng ra sân bay, từ ngoại truyện của Trịnh Vỹ, từ ngoại truyện của Dụ Nhân, của Ấn Chung Thiêm. Tôi không kể lại ra nữa. Nhưng điều làm tôi cảm thấy thích thú với nhân vật này hơn trước, chính là mấy dòng này:
“Tình yêu trong cô gần như đã khô cạn.
Nhưng dù vậy, anh vẫn muốn có được cô, cho dù là tim cô đã chết hay cô chỉ còn lại thể xác, ngay cả khi cô là người thực vật, anh vẫn phải có được cô.
Bởi vì trái tim anh vẫn chưa chết, tình yêu của anh dành cho cô vẫn không hề khô cạn…”
Diệp Chính Thần biết chính tay anh đã hủy hoại Bạc Băng. Anh biết, tôi biết, độc giả đều biết . Xin đừng lấy hoàn cảnh của Diệp Chính Thần ra bao biện, hay để thiện cảm với anh che lấp phán đoán của bạn. Diệp Chính Thần thực sự đã khiến cho Bạc Băng chết tâm, anh đã mất cô một lần.

Đứng trước Bạc Băng của hiện tại, nếu là tôi, tôi hẳn sẽ bỏ cuộc, sẽ buông tha để điều gì qua thì qua luôn, để cuộc sống của Bạc Băng êm đềm trôi mãi. Nhưng thế không phải là Diệp Chính Thần. Anh là một ngọn lửa, anh biết cô vẫn còn yêu anh, nên quyết tâm cuốn cô vào vòng xoáy yêu hận tình thù kia một lần nữa; chấp nhận đánh cược để có được cô một lần nữa.  Tình yêu của một người có thể sâu sắc đến bao nhiêu, mới có những suy nghĩ như vậy? Dù chỉ còn một chút của em, anh cũng không bỏ cuộc, cũng muốn em ở bên anh. Đây là điểm tôi thích ở Diệp Chính Thần hơn so với Dương Lam Hàng. Một tình yêu bền bỉ. Những gì anh làm cho Bạc Băng, càng về cuối truyện càng được gợi mở, càng khiến tôi rơi nước mắt, càng khiên nữ chính của chúng ta đau lòng. Thế là đã đủ lắm rồi.
Bạc Băng cũng là một người yêu hết lòng. Đừng quá phê phán cô ấy. Đứng trên cương vị của cô ấy, phát hiện ra mình bị lừa gạt hết năm lần bảy lượt, lại nhận ra mình đang trở thành kẻ thứ ba, đến tận phút cuối cùng vẫn bị giẫm đạp lên chút tình cảm và lòng tự trọng còn sót lại, tôi thấy cô ấy cũng đã hết sức mình. Bạc Băng không dám tin Diệp Chính Thần đến phút cuối, quả thật là cô ấy đã không đủ can đảm. Nhưng những niềm tin mà cô ấy dành cho anh từ trước cho đến khi rời Nhật Bản, không thể nào bị phủ nhận. Cô ấy không hề ích kỷ đến vô độ, không hề hèn nhát. Chỉ là con người có giới hạn nhất định. Tôi đố bạn đối mặt với những sự việc như cô ấy mà còn trụ vững đấy? Nếu được thì bạn quả là cao thủ. Thế nên, đừng quá khắt khe với cô ấy.
Cô ấy yêu Diệp Chính Thần, dù trước đây hay sau này. Anh bị thương, có lần nào cô không lo lắng, không rơi nước mắt. Cô chăm sóc cho anh, có ai đọc mà không thấy? Cô đau khổ vì anh suốt ba năm xa cách và hơn thế nữa. Chỉ tiếc cô không phải một ngọn lửa kiên cường như Diệp Chính Thần mà thôi. Không yêu thì không hận. Yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu.
Tôi xin trích một chi tiết nhỏ xíu xiu mà thôi, để những ai đã quên nhớ lại Bạc Băng thực ra đã nhẫn nhịn như thế nào.
“Dĩ nhiên, cũng có những lúc cô nhớ anh, muốn gặp anh đến phát điên, lý trí không thể kiềm chế được. Mỗi lần cô không khống chế được bản thân, cô sẽ đi đến phòng thí nghiệm vô khuẩn để tìm anh.
Anh mặc một chiếc áo khoác trắng dài, đứng cạnh vách tường xem gì đó trong điện thoại, anh xem rất chăm chú, so với việc học còn chăm chú hơn.
“Sư huynh.” Cô bước vào phòng, đặt món chân gà cô làm cho anh lên bàn: “Em làm món này ở cửa hàng tiện lợi, anh nếm thử đi!”
 Anh gập chiếc điện thoại lại, nắm chặt trong lòng bàn tay, Bạc Băng phảng phất có thể nghe được âm thanh ‘ken két’ phát ra từ điện thoại.
“Cám ơn!”
Nhân vật hiện tại làm tôi dâng tràn cảm xúc, có lẽ sẽ viết được rất nhiều, không phải nam nữ chính, mà là một nhân vật phụ: Dụ Nhân. Ok, tôi sẽ nói luôn, tôi ghét cô ta vô cùng. Dù chính bản thân tác giả, thông qua cái nhìn của Bạc Băng đã từng nói Dụ Nhân rất đáng thương, dù ngoại truyện dưới cái nhìn của cô ta có thể hiện một nội tâm, một mối tình abcxyz như thế nào, tôi vẫn ghét và có phần khinh bỉ cô ta vô cùng. Thật may tác phẩm này là vào thời hiện đại, thật may Diệp Chính Thần là người kiên định dứt khoát, nếu không giả như truyện này quay về thời cổ, rơi vào cảnh đấu đá nơi hậu cung, chỉ sợ mụ đàn bà tâm ngoan thủ lạt này hại Bạc Băng chết đi sống lại, tru di tam tộc cũng nên. Một người tốt, đơn thuần như Bạc Băng, dù có từng trải hơn nữa thì cũng vẫn bị mấy cái răng rắn rết đầy nọc của con yêu nữ này làm tổn thương mà thôi.
Tình yêu không có tội. Khao khát người mình yêu không có tội. Kể cả việc cô ta tận dụng cơ hội để kết hôn với Diệp Chính Thần, những mong mưa dầm thấm lâu chiếm được trái tim anh cũng không có tội. Những sự đợi chờ, những việc Dụ Nhân làm ban đầu chỉ khiến cho người khác đồng cảm và thương tiếc mà thôi. Khi phải chứng kiến cảnh người mình yêu thương, dốc tâm dốc sức đang tình tự mờ ám với người khác, Dụ Nhân có căm thù Bạc Băng cũng là điều dễ hiểu. Con người không phải thần thánh, nhất là những người yêu mà không có được người mình yêu. Trong cái nhìn Dụ Nhân, Bạc Băng có lẽ chỉ là kẻ đến sau tầm thường, cái gì cũng không có, cũng không yêu, không hiểu Diệp Chính Thần bằng cô ta.
Nhưng cô ta không dám đi đường thẳng, không dám chấp nhận sự thật, không hiểu được cái gì gọi là “Làm cho người mình yêu hạnh phúc”. Cô ta thực sự quá độc ác và ích kỷ rồi. Cùng một type nhân vật, nhưng Lục Khinh Vũ trong “Chào anh đồng chí trung tá” mang đến cho người đọc cảm giác chơi vơi nuối tiếc, thì Dụ Nhân thực sự, thực sự làm tôi khinh bỉ và căm ghét, chỉ tiếc không có ai bên Bạc Băng biết đủ để mà chửi rủa cô ta cho hả dạ (Lần duy nhất có người hiểu sơ sơ sự có mặt của Dụ Nhân lại là cô bạn không rõ nội tình Lăng Lăng, người bị chửi lại là Diệp Chính Thần, lại là trong ngoại truyện của “Trao lầm tình yêu cho anh” nữa chứ!). Dụ Nhân vì mình mà không chỉ hủy hoại  nhiệt huyết, lý tưởng trong đôi mắt sáng ngời ban đầu của Diệp Chính Thần, còn hủy hoại cả tình yêu của anh, hủy hoại tâm hồn của một người vô tội chưa bao giờ động đến một cọng tóc của cô ta là Bạc Băng.  Cái tôi gọi là đường thẳng, không phải ý nói đến bỏ cuộc, mà là đường đường chính chính đối mặt. Dụ Nhân đã lợi dụng mối quan hệ trên danh nghĩa với Diệp Chính Thần để giành lợi thế cho mình, để đánh vào nỗi đau của Bạc Băng ngốc nghếch. Thất bại lần này, cô ta lại bày keo khác. Chẳng lẽ cô ta không thể hiểu nổi nỗi đau của người khác, của Bạc Băng, của  Diệp Chính Thần hay sao? Chẳng cần cô ta hiểu, chỉ cần cô ta nghĩ tới thôi cũng được. Nhưng có lẽ con người này đã quá chìm đắm trong nỗi đau của chính mình, trong dục vọng vô vọng của chính mình rồi. Ví dụ, cô ta chỉ trong lúc bồng bột mà gây tổn thương đến tình địch như lần đâm xe lúc đầu, hay như hành động của Ấn Chung Thiêm đâm Diệp Chính Thần & đến nói sự thật với Bạc Băng chẳng hạn, thì nó đi một nhẽ; thậm chí dù có như kiểu thâm độc của Tần Tuyết trong phần ngoại truyện cũng được đi. Nhưng sự hiện diện của cô ta trong nhà trọ của Diệp Chính Thần, cái thái độ của cô ta trong cái hôm Bạc Băng rời khỏi Nhật Bản ấy, và việc cô ta tìm đến Bạc Băng hạ độc thủ hết lần này đến lần khác, thì thật sự xin lỗi cái bản mặt đẹp đẽ và nhân cách được ca ngợi của cô ta. Tôi phỉ nhổ! Sự trả thù của Diệp Chính Thần về sau này, sự lăng nhục của anh với cô ta khi bắt cô ta tự đi ly hôn, làm tôi hả hê ghê gớm. Thực lòng, hành động của Diệp Chính Thần và suy nghĩ của tôi có phần ác độc và cực đoan. Nhưng chính anh đã nói rằng “Khi đó, em ra đi như vậy, anh nhỏ giọng cầu xin em, em vẫn lựa chọn giải pháp ra đi… Anh hận cô ấy, hận cô ấy lừa gạt em, tổn thương em, cho nên anh cũng muốn cô ấy nếm thử mùi vị bị lừa gạt là như thế nào, mùi vị đau khổ khi bị tổn thương là như thế nào…” . Con người tốt như Diệp Chính Thần thì thấy có phần tiếc nuối, người đơn thuần và từ ái như Bạc Băng thì thấy cô ta đáng thương. Tôi chắc là kẻ hơi hơi xấu và ác tâm thì thấy đáng. Những việc anh làm, Diệp Chính Thần ạ, đáng lắm, không chỉ cho cô ta biết một phần những gì Bạc Băng phải chịu, mà còn là nỗi đau của cả anh nữa. Tội nghiệt cô ta gây ra, đền bù có như vậy cũng là xứng thôi.
Xả xong rồi cũng thấy nhẹ bụng phần nào. Cũng thấy đã. Chửi bới nhân vật mình ghét cũng thiệt là sướng. Chẳng trách nhiều người gây war như vậy ^_^ Phần nói chuyện về Bạc Băng hơi ngắn so với hai nhân vật kia, không phải vì mình có ý gì, mà cơ bản là nếu muốn hiểu về tâm lý cô ấy thì nên đọc truyện mà thôi. Nhân vật này được miêu tả dựa nhiều trên những tiểu tiết nho nhỏ.
Trong ebook “Động phòng hoa chúc sát vách” bản mới do nhutphonglinh bên kites làm, có kèm một số bài cảm nhận khá được yêu thích. Nếu có chị em nào hứng thú với những phân tích, biểu cảm có tính hợp lý và không hợp với văn của mình, thì có thể đọc và chia sẻ. Bài review này tạm dừng ở đây. Xin chào và hẹn gặp lại!

Nhãn: , , , ,

Thứ Tư, 18 tháng 4, 2018

Review - Nếu ốc sên có tình yêu - Đinh Mặc: Ngôn tình trinh thám cực hấp dẫn

 Má Mặc thường chọn đề tài lạ (đa số là viễn tưởng thì phải), cách nhập truyện lôi cuốn, tình tiết trong truyện ăn nhập nhau rất tốt. Có một số tiểu thuyết, khi đọc, bạn cảm thấy đôi chỗ con chữ như nam châm kéo bạn lại – khi mà bạn đang muốn băng băng trên con đường, chán ngắt và lạc mạch. Nếu ốc sên có tình yêu không như vậy! Những dòng sau đây được viết tay ngay trong đêm đọc xong và một thời gian sau đó, khi mà Hứa Hủ và Quý Bạch vẫn như ngày đầu tiên tôi đặt chân vào thế giới của họ.


       Tôi thích cách Đinh Mặc xây dựng nhân vật Quý Bạch. Thành thật xin lỗi Quý Tam chứ ban đầu em nghĩ anh là một ông chú khó tính có tuổi với bụng bia =)) chứ không phải thanh niên trai tráng như thế! Nam chính mà em nghĩ là cậu Triệu Hàn kia kìa. Rước Nếu ốc sên có tình yêu về nhà một-cách-vội-vã, không tìm hiểu như thế nào nên chả biết truyện viết về ai, về vấn đề gì. Nguồn cơn của sự vội vã ấy là tin tưởng tác phẩm của ss GR dịch và cho vào cho đủ giỏ hàng :”> Chính thế nên lúc đọc và nhận ra Nếu ốc sên có tình yêu là tình yêu trinh thám, hình sự gay cấn xen chút rùng rợn thì hơi ái ngại. Kiểu bản thân bị ám-ảnh-lâu-ngày nên sợ sẽ bị ám bởi những tên bệnh hoạn trong truyện, tưởng tượng hắn đi ngay sau mình ‘_’ Lan man, lan man quá! Quý Tam có cách làm việc riêng nhưng mang lại hiệu quả bất ngờ. Như cách anh chọn học trò, giờ mới để ý đây lại là một chuyện tình thầy trò nữa~ Thử tưởng tượng một thanh niên ngời ngời sức sống mặc đồng phục cảnh sát, không thì thường phục cũng được, có quai súng, thân hình mét tám vạm vỡ, da màu đồng, mắt sáng với ánh nhìn nghiêm nghị, cương trực (nét tính cách này cần xem lại :))) Để thêm phần gay cấn thì má Mặc còn đế thêm gia cảnh cực hoành tráng: gia đình tài chính quyền lực với người mẹ có phần bảo thủ. Quý Tam xuất hiện cực kỳ bình thường, nếu không nói là khác hẳn so với những gì tôi tưởng tượng. Mặc dù giới thiệu về chàng thì không hề xuềng xoàng chút nào. Nhưng càng về sau thì sự bình thường ấy khiến người ta an lòng! Đối diện với một Hứa Hủ chỉ nói khi cần thật sự không cần quá nhiều hào quang.

        Có một sự bối rối nhẹ về ngoại hình của Hứa Hủ và Quý Bạch. Một anh chàng hơn mét tám da màu đồng với một cô nàng tầm mét sáu da trắng như ngọc, nhỏ bé như học sinh trung học :/ Bất cập này đã cho đội phó đại đội cảnh sát hình sự Quý Bạch một vố đau sau này :)) Đúng thật là “con trai con gái đầy đủ” mà =)) Hứa Hủ, nói sao cũng không bật được Diêu Mông về khoản thị giác. Cũng đúng thôi, một mĩ nhân như vậy! Có điều con người ta có thể nổi bật bằng nhiều cách, không nhất thiết lúc nào cũng phải nhờ đến sắc đẹp. Sự bất ngờ của Triệu Hàn cộng thêm câu nói “Hứa Hủ rất xuất sắc” của Diêu Mông đã chứng tỏ Suỵt Suỵt nhà ta không phải dạng gà mờ (tự dưng muốn theo ngành Tâm lí học quá :3). Một cô gái hiện đại, quyết đoán, thông minh nhưng ngủ quá lâu trong lớp vỏ kiên cố đến mức dường như không quen nhìn lâu vào mắt người khác. Ở đây lại nói về nhan đề truyện một chút. Hình tượng Đinh Mặc thiết lập xuyên suốt mạch truyện cực nhất quán! Phải khâm phục vì sao khi viết má Mặc không bị lạc dòng. Chắc mọi người đều biết những đặc điểm vốn có của ốc sên và trong Nếu ốc sên có tình yêu, ốc sên ở đây nói đến ai. Khi cần thì Hứa Hủ tự động ra khỏi tổ của mình, những lúc khác cô cho mình một khoảng không gian riêng trong chiếc vỏ vừa to vừa nặng. Thứ tình cảm lặng lẽ mà rõ ràng, âm thầm mà sâu sắc của Quý Bạch đã phá bỏ lớp vỏ cứng cỏi ấy! Tuy Suỵt Suỵt mất đi ngôi nhà kiên cố nhưng tình yêu của Quý Đội đã bao bọc lấy cô, còn gì ấm ấp, còn gì vững chắc hơn?! (Trái tim sắc-nữ-còn-FA nín lặng =(() Sự mềm yếu của Hứa Hủ không xuất hiện nhiều quá đâu, đơn cử chỉ thấy ở lúc cô ngồi cùng anh trai sau chuyến đi Miến Điện về và cả lúc phát hiện mình có thai. Vì thế cô ốc sên chậm mà chắc vẫn từng ngày, từng ngày trưởng thành!

       Mỗi một nhân vật xuất hiện trong Nếu ốc sên có tình yêu đều không dư thừa. Họ có vai diễn cho riêng mình, phần thì bổ sung cho tuyến nhân vật chính, phần lại kể câu chuyện của chính họ. Như Diêu Mông, như Lâm Thanh Nham, như Thư Hàng, như Hứa Tuyển, như Phùng Diệp hay cả Trần Bắc Nghêu xuất hiện chớp nhoáng (Tại sao các soái ca bao giờ cũng có liên hệ với nhau? Mấy má định lấy máu độc giả mãi à :/ Nhân vật này xuất hiện trong Từ bi thành của má Mặc, có quan hệ huyết thống cùng mẹ khác cha =)) với Quý Bạch.

      Diêu Mông như một con sâu trong giai đoạn tháo kén. Dĩ nhiên đó là một chú bướm xinh đẹp, có điều nó đã hoá bướm không đúng lúc và gặp không đúng người. Nếu Diêu Mông gặp Thư Hàng trước thì mọi chuyện có thể sẽ khác. Mà thật vậy thì có bao nhiêu tình tiết thay đổi, Đinh Mặc đã có sắp xếp riêng cho cô. Cô gái ấy xinh đẹp là vậy, thông minh là vậy! Sự theo đuổi của Thư Hàng về sau rốt cuộc là lối thoát cho cô hay lại cứa thêm một vết thương nữa, khiến trái tim cô đau nhói?! Tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao trái tim Diêu Mông thay đổi nhanh như vậy. Mà nghĩ kĩ lại cũng không thể trách cô. Phùng Diệp đã là một thoáng kí ức được khoá chặt trong lòng Diêu Mông, Quý Bạch lại là từ chỗ khâm phục nảy sinh tình cảm, còn Lâm Thanh Nham, anh ta là kẻ-cứu-cánh giúp cô bớt đi nỗi thất vọng phần nhiều. Diêu Mông vẫn đứng một chỗ, chỉ có dòng đời là đẩy cô đi hết đoạn đường này đến đoạn đường khác. Một Thư Hàng như thế không hẳn không lay động được trái tim người đẹp, mà sau bao sóng gió, liệu Diêu Mông có đủ can đảm bước tiếp trên con đường tình yêu ngọt ngào nhưng cũng đau khổ ấy nữa hay không? Nghĩ về bạn đồng môn của Hứa Hủ tôi vẫn hay thấy trống vắng. Cô gái ấy như một chú chim, tuy không bị bắt bỏ lồng nhưng cũng chẳng thoát khỏi khu vườn nhân tạo được!
      Mặc dù sống trong nỗi ám ảnh về những xác-chết-đẹp-đẽ nhưng Lâm Thanh Nham đáng thương hơn đáng ghét (ít nhất thì đối với tôi là vậy). Tình yêu anh ta dành cho Diêu Mông là thật nhưng lại mang trong mình những mâu thuẫn đến mức khiến bản thân “biến chất”. Vẫn là con người đấy thôi, sao lại khiến người khác phải khiếp sợ như vậy? Phải chăng đối với anh ta (và cả Phùng Diệp), nỗi sợ hãi chính là chất dinh dưỡng? Lâm Thanh Nham giống như kiểu người bị đục khoét tâm hồn, quả đỏ nơi lồng ngực trái kia bị mất một mảng lớn nên khi máu chảy về không thể lưu thông, nên có đau cũng không nhận ra. Ở Lâm Thanh Nham có một đoạn mà khi đọc xong, tôi bất giác rơi nước mắt. “Thiên thần, thiên thần cuối cùng của tôi, thiên thần yêu tôi tha thiết. Tại sao tôi không thể gặp em sớm hơn? Ở những năm tháng đẹp đẽ nhất, vào mùa tươi đẹp nhất, cả thế giới đừng quấy rầy, chỉ có tôi sạch sẽ như thuở ban đầu, mỉm cười bước lại gần em”. Dường như anh ta bị cả thế giới bỏ rơi, cô độc đến tội nghiệp! Lời nói ấy như mũi kim nhè nhẹ châm vào người đọc, đến khi nhận ra thì đau đến không tưởng. Con người ta chỉ như áng phù du, lẩn quẩn trong vòng luân hồi sống-chết. Cuộc đời của Phùng Diệp và Lâm Thanh Nham có hơn thì chẳng qua là thêm chút gia vị. Ai ngờ thứ gia vị ấy không mang lại khoái cảm mà là nỗi đau, tội lỗi! Đi sai đường vẫn có thể quay lại, tìm đúng đường mà đi. Nhưng không phải ai cũng may mắn tìm được lối ra. Hoặc giả là họ biết nhưng không cách nào, không mục đích gì níu họ ngược trở lại. Mà ở đây, không có ai giúp hai kẻ bệnh hoạn đáng thương này, để họ vượt qua, để họ có thể hạnh phúc như trước kia. Thế giới của Phùng Diệp bị đảo lộn đến như vậy nhưng khi nói về quãng đời với cha mẹ câm điếc của mình, hắn ta vẫn bảo “Trong mắt tôi, thế giới này rất tươi đẹp”. Có điều một con người bị ám ảnh bởi máu đến mức điên rồ như vậy! Nghĩ lại thì Lâm Thanh Nham vẫn còn tốt đẹp hơn! Anh ta có thể đổ lỗi cho sự xâm phạm thời ấu thơ, cho sự thay đổi đột ngột của một người mẹ – một người tình, cho bản thân anh ta và cả người đọc một cái cớ mà trách móc vì những sai lầm ấy. Còn Phùng Diệp? Hắn ta như một khúc gỗ tốt nhưng lại không biết tự trân trọng mình, để cho mối mọt từ từ bào mòn. Cuối cùng, đến khi nhận ra thì đã quá muộn, hắn rốt cuộc chỉ còn là một thứ bột không hơn không kém!

     Thư Hàng và Hứa Tuyển, hai người này tôi không biết nên viết sao về họ nữa. Cảm thấy như hai người họ một lời khó nói! Phải chăng má Mặc nên để cho họ một vùng trời rộng, để người đọc có thể hiểu về họ hơn hay để họ tự quyết định đời mình :/ Có thể Thư Hàng sẽ sánh bước cùng Diêu Mông, Hứa Tuyển sẽ bắt đầu cuộc sống mới thật sự; cũng có thể sẽ khác. Ai biết được chứ! Vậy nên có lúc, tôi những tưởng Hứa Tuyển và Diêu Mông sẽ là một đôi 😉

     Câu chuyện của Hứa Hủ và Quý Bạch kết thúc nhưng vẫn mở ra cho người đọc một thế giới khác, thế giới của những chuyện về sau. Những cuộc điều tra sẽ chẳng kết thúc, có người tốt ắt có kẻ xấu, họ sẽ mãi đối địch nhau mà thôi! Những đứa con của họ sẽ ra đời và lớn lên, biết đâu tương lai cũng là những cảnh sát hình sự. Và quan trọng hơn, tình yêu của họ vẫn ngọt ngào như thuở ban đầu, có hay không nó sẽ mãi đằm thắm như vậy!

Nhãn: , , , ,

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2018

Review - Tịch mịch không đình xuân dục vãn - Phỉ Ngã Tư Tồn

Hai chữ thôi: tinh tế. Đừng nhìn tớ đọc tạp nham cổ đại xuyên không huyền huyễn chơi tuốt mà tưởng tớ dễ tính nhé, với tớ, truyện phải có không khí có hơi thở, cổ đại phải ra cổ đại kia. Mà trong cái thời buổi vàng thau lẫn lộn này, tìm được truyện thuần cổ đại. không YY chẳng dễ chút nào. Toàn mấy kiểu công chúa rồi thiên kim mà nhảy nhót suốt ngày, nhí nhảnh hơn cá cảnh thôi, hờ hờ, đọc thì cũng vui, nhưng không phải kiểu tớ thích cho lắm.

Tịch mịch ấy à, tớ không thích cái tên xuất bản, hai chữ ngắn ngủn quá, nguyên văn của nó là một câu thơ cơ mà: Sân không vắng vẻ tàn xuân, hoặc sát nghĩa hơn: Đình không vắng vẻ xuân sắp muộn. Truyện đặt ở bối cảnh triều Thanh, nhưng mình thấy cái vẻ cổ đại trong truyện xa xưa như thời Hán rồi ấy. Từng cái nhấc tay nhấc chân tuyệt đối đúng mực, trái ngược hoàn toàn với vẻ phóng khoáng cởi mở trong Đông cung là tác phẩm có bối cảnh cổ xưa hơn nó. Cốt truyện, như mọi tác phẩm khác của mẹ kế, không phải là cái gì quá phức tạp, nếu có ngoằn ngoèo dích dắc thì đấy là vì một nùi bi kịch xoắn vào nhau thôi :v Không quá phức tạp, tức là không có quá nhiều âm mưu dương mưu kế lồng trong kế rồi boss phản diện, trùm cuối blablo, mình thích và đánh giá cao truyện của Phỉ Ngã ở chỗ lời văn tinh tế và toát ra được bối cảnh cũng như thời đại mà câu chuyện diễn ra, tức là lấy một cuộc đời rất nhỏ để định hình một thời đại to.
Nữ chính Lâm Lang lớn lên ở nhà ngoại – phủ đệ đại nhân Nạp Lan Minh Châu, cùng với biểu ca Dung Nhược là thanh mai trúc mã. Thế nhưng hai người đã không còn cơ hội gặp lại nữa khi Lâm Lang trở thành cung nữ Tứ Chấp Khố, còn Dung Nhược làm ngự tiền thị vệ bên Hoàng đế Khang Hi. Trong một cuộc đi săn, Dụ Thân vương Phúc Toàn và thái giám Lương Cửu Công nảy ra ý muốn gán ghép Lâm Lang với Hoàng đế, từ đó Lâm Lang trở thành cung nữ ngự tiền, blablo… sau một hồi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thì ai cũng thấy Hoàng đế si tình với Lâm Lang đến hết thuộc chữa rồi, dạy nàng viết tên húy của mình là Huyền Diệp, vì nàng mà sẵn sàng đổi trắng thay đen vụ mất nhẫn ngọc… “Hoàng tổ mẫu, nàng không phải là mụn nhọt của Huyền Diệp, nàng là tính mạng của Huyền Diệp. Hoàng tổ mẫu tuyệt đối không thể lấy đi cái mạng này của tôn nhi được.”
Nhưng còn Lâm Lang thì sao? Tớ cá là nhiều bạn cũng như tớ, đọc hết truyện vẫn không thể xác định được cuối cùng Lâm Lang có yêu Hoàng đế không! Nếu không yêu, tại sao phải đỏ mặt? Nếu không yêu, tại sao không từ chối? Nếu không yêu, vậy những lo lắng quan tâm cho Hoàng đế, hoàn toàn chỉ là nghĩa vụ của một cung nữ, và sau này, một phi tần thôi ư? Nhưng nếu yêu, tại sao không thể rõ ràng minh triết như tình cảm trước kia với biểu ca Dung Nhược? Tại sao không tin Hoàng đế, tại sao cuối cùng vẫn phải kiếm một đứa con? Vì nàng tuệ chất lan tâm, sớm đã nhìn ra sủng ái của đế vương chỉ như phù vân chăng? Nhưng nếu tình cảm Hoàng đế dành cho nàng, không phải là sủng ái thì sao, nếu như, là chân tình thì sao?
Tình thâm bất thọ. Đến cuối cùng bên cạnh Hoàng đế chỉ còn lại bốn chữ này mà thôi.


Bởi vì người là Hoàng đế, bởi vì người phải kiên định quân tâm, bởi vì người không thể vì một nữ tử mà làm ra những chuyện hoang đường hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn phải kết thúc thôi. Mình cảm thấy kết thúc sinh ly kiểu này còn đau hơn tử biệt như trong Tang Ca ấy, rõ ràng Lâm Lang còn đó, thậm chí cũng chẳng phải cách trở xa xôi, nàng vẫn là Lương tần đấy thôi, thậm chí hai người còn có Bát a ca, cuối cùng vẫn mãi mãi không đến được, vẫn cứ là Hòa phi nhận lấy hết thảy sủng ái hai mươi năm. Ngoại truyện, gì mà “nhớ đến khắc cốt ghi tâm mười năm, vô vọng mười năm, nàng vẫn đứng duyên dáng trước mắt như xưa”, tất cả chỉ là giấc mộng không thành của Hoàng đế thôi. Người trong cung tường, đã mãi mãi chẳng còn cạnh bên nữa rồi, chỉ có thể nhớ mà không thể gặp, gặp mà coi như chưa từng quen biết thôi.
Nhưng mình nghĩ, tất cả những sự mập mờ này, rằng Lâm Lang có yêu Hoàng đế không, hai người có còn gặp lại không, cũng như Hòa phi và Dận Chân có phải hữu duyên vô phận hay không, tất cả những sự không rõ ràng ấy, đã chừa lại một không gian cho chúng ta lý giải theo cảm nhận của chính mình.
Chính vì thế khi bộ này chuyển thể thành phim, tớ cực kì ghét cái chi tiết biên kịch chế thêm rằng Lâm Lang là con gái tội thần rồi hận thù tùm lum lên với Khang Hi, cái mớ cẩu huyết đó làm hỏng hết sự tinh tế của nguyên tác. Nguyên tác rất rất nhẹ nhàng, nhưng lại rất đau. Nghe nói mẹ kế bị trầm cảm, ừ, Tịch mịch không đình đúng là u uất đến điên luôn ấy, một năm vài độ máu M trỗi dậy tớ vẫn đem bộ này ra tu lại, hahah.

Nhãn: , , , ,

Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2018

Review - Hồng Nhan Loạn - Đóa Đóa Vũ

Một tác phẩm hay như hồng nhan loạn mà bỏ qua thì thực sự tiếc nuối.....

 Đã nhắm mắt vào rồi mà lòng say đắm quá không ngủ được, đành vục dậy gõ lạch cạch vài dòng. Tương truyền, người con gái nào rút được quẻ Đế vương yến thì sẽ trở thành vợ vua, ảnh hưởng lớn lao đến mức có thể nắn dòng lịch sử. Lại tương truyền, mỗi quẻ chỉ có một chiếc. Vậy mà cùng một ngày, hai giai nhân bậc nhất kinh thành tình cờ cùng đến chùa dâng hương, cùng sững sờ vì sắc đẹp của nhau, cùng rút được quẻ Đế vương yến từ cùng một ống.
 Sau đó vài hôm, Diêu Huỳnh trở thành quý phi sủng át hậu cung, Quy Vãn trở thành phu nhân thừa tướng đầu triều. Đêm tân hôn, thừa tướng đi biệt tăm tích, sáng mới trở về, thành thật nói với Quy Vãn rằng, chàng sẽ sủng nàng, bảo vệ nàng, sẵn sàng dâng nàng mọi thứ trừ tình yêu, vì trái tim chàng đã ký gửi ở chỗ Huỳnh phi mất rồi. Quy Vãn bẩm tính dửng dưng, vốn được dạy dỗ từ nhỏ rằng ái tình chỉ khiến người ta đau khổ, nên cũng không lấy thế làm buồn phiền. Ngày qua ngày nàng vận nam trang rong chơi khắp nơi, lần lượt gặp ba người mà việc quen biết nàng trở thành mối hận nghìn thu của họ. Một là tướng quân đứng đầu hàng quan võ, quyền thế ngang ngửa chồng nàng, người mà đến lúc chết thảm dưới mưa tên chỉ ân hận mỗi một điều là đã không làm gì để lại gần nàng hơn nữa. Một là vương tử dân tộc thiểu số, vì nàng mà đã phấn đấu đoạt đích, rồi nuôi chí lớn đoạt cả giang san thiên triều. Một người nữa là trạng nguyên tương lai, vì muốn có nàng mà đánh mất bản chất trong sáng, biến thành tiểu nhân ti bỉ chết đuối trong xoáy nước quyền lực. Đấu thủ tiếp theo lao vào đường đua chật chội này chính là hoàng đế, người ban đầu đã gài quẻ Đế vương yến cho Diêu Huỳnh để nạp cô ta làm phi, mục đích thật sự là dùng cô làm quân cờ kiềm chế thừa tướng. Đây cũng là hành động khiến hoàng đế di hận suốt kiếp, nhất là khi tàn rữa trên giường bệnh, chàng phát hiện ra Quy Vãn lại thật sự rút được chiếc quẻ quý hiếm năm mươi năm mới có người rút trúng một lần kia. Thừa tướng không đến nỗi mù quáng, chưa đầy một năm sau khi cưới, đã nhận ra mình được trời ban ngọc quý, càng cưng nàng như vua cưng vàng anh.


 Trong năm nhân vật nam, thì hoàng đế là giấc mộng của tôi-người đọc, với tình yêu nóng bỏng, đầy nhục cảm. Thừa tướng là giấc mộng của nữ chính-Quy Vãn, với tình yêu thánh thiện nâng niu. Tướng quân là giấc mộng của tác giả, với tình yêu lý trí, hy sinh. Hai gã còn lại đều mê mẩn quá hóa tiêu cực, rất khó gây thiện cảm. Làm nền cho chuyện tình tay sáu này là mây mù dông bão của mưu kế và máu me.
Tuy nhiều trường đoạn chiến trận, nhưng do hạn chế về huy động địa điểm và nhân số nên có ảo giác là đại cảnh của truyện khá chật hẹp, từ triều đình đến tiền tuyến hình như chỉ bằng từ chỗ Gia Lâm rẽ sang đầu đường Năm rồi trải lên đến ải Nam Quan mà thôi. Hồng nhan loạn không mạnh về nội dung hay kỹ thuật viết, độ kết dính của tổng thể chưa cao, đôi chỗ rời rạc tựa hồ bí ý tưởng hoặc quên nhân vật, tình cảm phát triển có phần đường đột.
Tuy vậy, rồi đây nghĩ tới truyện cung đình tôi sẽ nhớ tới tác phẩm này đầu tiên, nhớ hơi văn run rẩy rung động, giọng văn cổ nhã mê nhân, nhớ ngôn từ huy hoàng diễm lệ của nó. Dùng cách nói hình ảnh thì, đọc mà thấy trong miệng dường có mùi thơm. Hồng nhan loạn ra đời sớm, nội dung và cấu trúc chưa nảy nở bằng các tác phẩm cùng loại về sau, nhưng văn bút thì cực kỳ hoàn mỹ. Dòng truyện ngôn tình Trung Quốc vốn phổ biến nhờ giọng trần thuật tự sự bình dân, không ngờ từ thuở bán khai lại sừng sững một dãy núi tuyết lung linh thế này."

Nhãn: , , , ,

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2018

Review - Anh đến từ sao hỏa - Loyal Pang: Có duyên cũng cần có phận

Thực ra tôi rất thích tuýp tình yêu thầy trò, có thể do những nỗi niềm mang dấu ấn cá nhân. Ngày trước tôi cũng có thầm cảm mến một người thầy, một người thầy rất trẻ và rất thu hút. Nhưng bản thân tôi lại không có được sự mạnh mẽ như các nhân vật nữ trong truyện. Trong câu chuyện đời thường của tôi, có lẽ tôi có được duyên gặp gỡ nhưng chưa có được duyên yêu thương và phận gắn bó. Tôi đến với “anh ấy đến từ sao Hỏa” cũng vì chữ phận chưa tới và chữ duyên chưa thành của chính bản thân mình.

Mộ Lạc Lạc một cô sinh viên năm nhất trong sáng đáng yêu, rất hồn nhiên và lạc quan. Điều đáng quý nhất là sự chân thành và dũng cảm trong tình yêu. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Địch Nam, thầy giáo chủ nhiệm của cô, cô đã tự nhủ anh chính là một nửa của cuộc đời mình, và từ đầu đến cuối đều kiên định với ý nghĩ đó. Có thể đối với người ngoài và thậm chí ngay cả với Địch Nam, tình yêu mà Lạc Lạc dành cho anh là sự bồng bột của tuổi trẻ là cái cảm mến nhất thời, không thể dài lâu. Nhưng ngoài vẻ ngoài vui tươi trong sáng, Lạc Lạc còn là một người con gái rất nhạy cảm. Nhìn thấy Địch Nam lần đầu tiên, có lẽ cũng giống bất kỳ sinh viên nào trong trường đều bị hút hồn bởi vẻ ngoài của anh, nhưng cô còn thấy cả nội tâm bên trong dáng vẻ hoàn mỹ ấy. “Ngày đầu tiên nhập học, cô nhìn thấy anh ngồi thu lu một góc hút thuốc, một điếu rồi lại một điếu. Mộ Lạc Lạc bất giác bị đôi mắt âu lo đó hớp hồn, từ trưa đến tối, cô đứng ngây một chỗ, ngắm khuôn mặt anh, cho đến lúc anh rời đi, trong không gian vẫn lưu lại một nỗi buồn man mác, cho nên cô đã quyết định phải cứu lấy hoàng tử ưu phiền này, chia sẻ cho anh chút niềm vui của cuộc sống”. Chỉ riêng cô nhìn thấy nỗi cô đơn trong trái tim anh và nguyện làm người sưởi ấm trái tim ấy. Đứng trước lời nói không hề yêu cô của anh, cô vẫn tràn đầy niềm tin, kiên định trả lời:

“Sẽ yêu thôi. Em có thể đợi”,

“Sẽ phải đợi rất lâu đó. Có lẽ là cả cuộc đời này”

 ”Mộ Lạc do dự vài giây: Như thế vẫn đợi”

Anh đẩy cô đi du học, để cô xa anh, để cô nhận thấy thế giới bên ngoài rất rộng lớn, cô sẽ tìm thấy môt người con trai tốt hơn anh, sẽ mang lại hạnh phúc cho cô. Chính anh lúc này cũng chưa nhận thức được rõ ràng  cô quan trọng như thế nào trong trái tim và cuộc đời anh. Phải đến khi nhận được tin ngay trong đêm cô không có ở kí túc xá, anh mới hoảng loạn, lao đi tìm cô, anh gọi điện và gửi cô biết bao tin nhắn, anh đã thừa nhận mình yêu cô mất rồi. Nhưng quả thực số phận thường hay trêu đùa con người ta, anh gửi tin nhắn, dũng cảm thừa nhận yêu cô, nhưng máy cô hết pin, cô không nhận được. Anh tìm được cô nhưng chính hình ảnh cô đi cùng Hàn Tư Viễn- người em cùng cha khác mẹ với anh lại một lần nữa đẩy anh trở về với nỗi đau quá khứ. Anh sợ quá khứ một lần nữa lặp lại, anh sợ bị lừa dối trong tình yêu. Và lần này cô đã bị đẩy xa anh thật sự, cô đi du học ở Mỹ ba năm. Thực ra, trong suốt ba năm anh không ngừng quan tâm chăm sóc cô, anh đã mượn danh cô thư ký của mình để có thể tâm sự sẻ chia tất cả vui buồn với cô trong những tháng ngày xa cách. Nhưng chỉ một mình anh biết.


Đến khi trở về, mang trong lòng nỗi đau khổ dằn vặt bản thân đơn phương yêu anh, mà anh lại thờ ơ, ba năm qua không hề quan tâm động viên cô một lời, cô quyết tâm sẽ rời bỏ anh, sẽ kiên cường. Nhưng khi tìm lại chiếc điện thoại cũ mà cô đã lãng quên trong góc phòng với 78 cuộc gọi nhỡ của Địch Nam và những dòng tin nhắn, nước mắt cô không biết trào ra từ đâu, cô nhớ lại buổi đêm không về kí túc xá ba năm trước và bây giờ thì cô biết: Anh cũng yêu cô.

Tin nhắn thứ nhất (3 giờ 5 phút sáng): Lạc Lạc, em ở đâu vậy? Thấy tin nhắn này thì lập tức gọi điện lại cho anh

Tin nhắn thứ hai (3 giờ 39 phút sáng): Lạc Lạc, anh rất lo cho em, mau trả lời điện thoại đi

Tin nhắn thứ ba (4 giờ 16 phút sáng: Lạc Lạc, em đang giận anh sao? Được rồi, anh thừa nhận, lúc đó anh không nhìn bồn hoa, mà là nhìn em. Trả lời điện thoại được không?

….

Tin nhắn thứ tám (5h28 phút sáng): “Vợ à, anh biết em không muốn ra nước ngoài, thực sự, anh cũng không muốn em đi… em đã từng hỏi anh, có yêu em không, có thể yêu em nhiều không…bây giờ anh có thể trả lời em, chính là bây giờ. Giây phút anh dùng hết sức lực của mình để tìm em, mới phát hiện ra, anh đã yêu em rồi.”

Nhưng chính anh cũng không dám đối diện với tình cảm của mình, ba năm trước anh đã phát hiện ra trái tim mình rung động vì cô, ba năm sau anh biết anh vẫn không ngừng yêu cô, nhưng anh luôn sợ hãi. Anh sợ anh sống quá nội tâm, sợ cô sẽ cảm thấy nhàm chán, anh sợ không xứng với tình yêu của cô, sợ một ngày cô sẽ rời bỏ anh. Khi anh quyết định chạy trốn anh chỉ thấy trái tim đau đớn, anh không thể phủ nhận anh đã quá yêu cô.

Thực ra họ có thể hạnh phúc bên nhau 3 năm trước, khi anh lần đầu tiên dũng cảm thừa nhận tình yêu dành cho cô, nhưng có lẽ đó chính là số phận, đó cũng là thử thách. Thời gian xa cách chính là thử thách cho tình yêu của họ. Tôi thấy Địch Nam quả thật may mắn khi có được tình yêu của Lạc Lạc, chính cô với tấm chân tình đã giúp anh một lần nữa cảm nhận được hạnh phúc của tình yêu. Chính cô đã lấp đầy những nỗi đau mà trước đây anh từng phải chịu.

Lạc Lạc và Địch Nam là hai người có duyện gặp gỡ, có duyên yêu thương và may mắn hơn cả là đã có được chữ phận gắn kết. Trong cuộc đời này còn gì đáng quý và đáng mơ ước hơn hai chữ Duyên Phận ấy.

Nhãn: , , , ,

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2018

Review - Chuyện cũ của Lịch Xuyên - Huyền Ẩn: Ngôn tình kinh điển full

Truyện Chuyện cũ ở Lịch Xuyên này rất hay, miêu tả những cảnh ngọt ngào gần gũi của nam nữ chính rất tinh tế, mang phong thái nhẹ nhàng, thích hợp cho các thiếu nữ có trái tim mong manh, và hướng nội. Mời các bạn cùng đọc review nha ^^
Tháng sáu mưa ngâu nên toàn đọc truyện ngược tâm hại tim thôi. Hôm nay xin lỗi lại mang đến cho các bạn một bộ làm hao tổn tiền tài ( mua khăn giấy) và sức khỏe ( khóc nhiều đau mắt) đây.
Chuyện cũ của Lịch Xuyên thì mình nghĩ ít nhiều gì nhiều bạn cũng một lần nghe tên qua rồi. Nó cũng là một trong những bộ lấy nhiều nước mắt của mình nhất đó. Mặc dù kết thúc HE nhưng vẫn làm mình cảm thấy tang thương, và bùi ngùi rất nhiều. Truyện này mặc dù là ngôn tình, nhưng lại vô cùng thực tế và gần gũi với cuộc sống, có lẽ vì vậy mà dễ đi vào lòng người.
Truyện kể về mối tình của cô sinh viên sư phạm Anh tên Tiểu Thu và chàng kiến trúc sư tài năng nhưng lại bị khiếm khuyết ở chân – Vương Lịch Xuyên. Tại quán cà phê nơi cô làm việc, chỉ vì một câu nói “ I’m terribly.. sorry” đã gắn kết cuộc đời hai con người lại với nhau. Yêu nhau một năm, Vương Lịch Xuyên quyết định trở về Thụy Sĩ,rời khỏi người con gái anh yêu vì căn bệnh ung thư xương quái ác. Thế là bọn họ phải chia cắt 6 năm, nhưng Tiểu Thu vẫn không thể quên được người đàn ông đó, cô thậm chí tự hủy hoại mình nhưng lại không hề tìm một người đàn ông khác để quên đi người trong lòng.
“Anh không hề rõ ràng. Từ trước tới giờ cũng chưa hề. Tiểu Thu, tình yêu của em sâu đậm như vậy à? Sáu năm cũng không đủ để em quên đi sao?”
“Không đủ, một ngàn năm cũng không đủ! Em không quên được, tại sao em phải quên!”
“Em lớn lên một chút được không? Khi em còn sống, có vài thứ phải ra đi, nhất định phải biến mất, let it go!”
“Em không muốn mất anh.”


6 năm sau gặp lại, cô trở thành thông dịch viên trong công ty anh. Nhưng anh lại luôn cố tỏ ra lạnh nhạt, anh không muốn cô phải khổ sở vì một người như anh, với anh cô xứng đáng có được một người đàn ông bình thường để yêu thương và che chở. Nhưng có lẽ Lịch Xuyên đã sai, vì Tiểu Thu là một cô gái mạnh mẽ, quyết đoán, nếu không biết thì thôi, khi Tiểu Thu biết được bệnh tình của anh, làm sao cô có thể chấp nhận chia tay. Cô muốn được ở bên anh, cùng anh vượt qua những phút giây cuối cùng. Nhưng cuối cùng cô vẫn phải nguyện ý chia tay chỉ vì muốn anh được sống.
“Yêu một người như vậy, yêu suốt mười năm trời. Trái tim của chính mình, bị đẩy xuống vực sâu, hai lần. Chỉ muốn tuổi già thật yên lặng. Chữ “yêu” này, tôi không bao giờ muốn nói ra nữa. Độc thân rất tốt. Tự do tự tại, không nhanh không chậm.” – Tiểu Thu thậm chí đã từng nghĩ như vậy
Quay lại sống trong đau khổ, nhớ thương thêm 3 năm. Nhưng cái giá cho 10 năm đau khổ bi thương, cùng sự kiên trì chờ đợi cũng được đáp trả. 3 năm trị liệu bằng hóa trị, mặc dù đã tạm rời xa nhau, nhưng nhờ những dòng email của Tiểu Thu mà Vương Lịch Xuyên mới có thể trải qua những tháng ngày cô độc, đáng sợ đó. Để rồi cái ngày anh lại xuất hiện trước mặt cô, vẫn vẹn nguyên là Lịch Xuyên của 10 năm trước. 
Kết thúc truyện là những tháng ngày hạnh phúc của cả hai, Tiểu Thu cuối cùng đã hạnh phúc ở bên người đàn ông cô yêu, mà Lịch Xuyên cũng có thể chăm sóc bù đắp cho cô sau nhiều năm xa cách.

Nhãn: , , , , ,

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2018

Review - Blood x Blood - Yên Chu: Ngôn tình ma cà rồng cực hấp dẫn


Từ rất lâu rồi, phải nói là từ khi tôn giáo Tây phương ra đời, từ khi Thánh kinh và tâm lý mê tín của loài người xuất hiện thì Vampire – Ma cà rồng đã theo đó ra đời. Từng rất hứng thú với đề tài này, cũng từng viết hẳn một bộ truyện về vampire, Hoa Ban cũng dày công nghiên cứu về sự xuất hiện – phổ biến – thịnh hành – cũng như hàng loạt tranh cãi xung quanh cái CÓ hay KHÔNG CÓ loài quỷ hút máu. Ghi chép cổ xưa nhất về vampire được tìm thấy trong nền văn hóa Babylon với “khoa học nghiên cứu ma quỷ” và “huyền thoại Sumer” của văn minh Lưỡng Hà. Nhìn chung là nguồn gốc Tây phương. Còn ở Đông phương và nơi khác? Chúng ta có thể liên kết danh từ “vampire” với Nữ thần Ai Cập Shekhmet cuồng khát máu hoặc nhân vật Bạch Cốt Tinh trong tiểu thuyết Ngô Thừa Ân.


Nhưng mà những vấn đề dong dài nêu trên chả có liên quan gì tới Blood X Blood. Câu chuyện này khai thác đề tài vampire ở một góc độ hoàn toàn khác, có chút gì đó hài hước pha khoa học, chút lãng mạn hờ hững đọng lại dư vị ngọt ngào. Đây là một câu chuyện không quá tanh nồng, không quá phức tạp, phong thái của nó không quá âm u hay nặng nề tâm lý như nhiều vampire love story khác. Truyện đọc thoải mái, đôi khi làm ta mất kiên nhẫn vì nam chính chỉ có chút tẹo đất diễn và bè lũ nam phụ thì quá lố nhố. Nói chung truyện đọc vui vẻ thoải mái, một cái kết ỡm ờ tương đối bất mãn nhưng phiên ngoại khá chất.


Đây có thể xem là thể loại viễn tưởng về hành tinh, vũ trụ, tương lai, quân lữ, đế chế và chiến tranh xâm lược. Không khí trong truyện khá giống manga Tây phương, nó làm tôi nhớ về bộ anime Trinity Blood từng một thời điên cuồng xem tới xem lui.

Tất cả khởi đầu bởi ngày tận thế 2012 của người Maya. Nếu bộ phim 2012 có cái nhìn nghiêm túc về đề tài tận thế thì Blood x blood lại có thái độ đùa bỡn về sự kiện này. Đại khái là chính phủ sản xuất hàng loạt “tủ đông lạnh” chất lượng kém để xoa dịu người dân, đồng thời âm mưu phóng phi thuyền bí mật chuyên chở tinh anh của nhân loại… Qua câu chuyện kể của Cao Đại Bàn, ngày tận thế khá là hợm hĩnh. Cô nàng được ba mẹ ném vào một cái “tủ đông lạnh” có giá trị ngang ngửa tất cả lương thực còn lại trong nhà. Và rồi hành trình vạn năm ngao du trong vũ trụ cứ thế bắt đầu…

Bằng những lý do khách quan, chủ quan, bằng chỉ số may mắn 1/7 tỉ, Cao Nhất Bàn đã sống sót qua hết vạn năm ngủ say đó, thành công đáp xuống một hành tinh có tên Sange – lãnh địa tối của Huyết tộc. Rồi một loạt sự kiện nhốn nháo hài hước điên rồ náo nhiệt ồn ào đã xảy ra giữa thức ăn thơm ngon – Cao Nhất Bàn với những kẻ săn mồi – Huyết tộc. Cô nàng nữ chính giống như cục thịt viên to béo vừa khóc vừa lăn lăn, còn đám vampire phía sau đang cầm dao và nĩa ùn ùn kéo tới ~~~~ tèng teng teng…. Trò ngố thế là lên sàn!

Nhân vật trong truyện khá nhiều nhưng “người đàn ông trong đời Cao Đại Bàn” chỉ có 2.

Người đầu tiên cắn cô, người đầu tiên gặp gỡ cô, người đầu tiên quan hệ với cô, người đầu tiên thấu hiểu sức mê hoặc của máu nhân loại – Brujah. Anh là một vị tướng tài của quân đoàn Thánh Huyết, người đàn ông ngoài lạnh trong nóng, người đàn ông giỏi điều binh kém ăn nói… Thật ra anh ta có thể đem lại hạnh phúc cho Đại Bàn! Nhưng khả năng và số mệnh là hai phương diện khác nhau. Hết lần này tới lần khác Brujah đánh mất cô, cũng hết lần này tới lần khác họ bỏ lỡ cơ hội… Nếu chỉ xét khởi đầu mà không xét kết thúc, tôi nghĩ nam chính của Blood X Blood nên là Bá tước Brujah. Anh có tất cả tiềm năng để làm con bài cuối cùng trong một ván cờ. Anh là người tìm thấy cô trước tiên, anh yêu cô trước tiên, anh nếm qua máu nhân loại trước tiên, tất tần tật những gì “đầu tiên” của nữ chính đều thuộc về Brujah. Tác giả còn đặc biệt ưu ái viết ra nhiều tình huống ép buộc họ phải thân mật, vậy mà cuối cùng họ vẫn không thể ở bên nhau. Vì cô không yêu, vì anh không kịp đợi, vì cơ hội đã mất, vì định mệnh đã an bài….

Trong khu rừng quái vật, Brujah sống lại với cơn khát nguyên thủy, tình yêu của anh không cho phép anh hút cạn máu nàng, đành dùng giao hợp để đánh lừa khát vọng. Cô gái vốn là của anh, rồi cũng trở về cho anh lần đầu tiên trinh tiết. Bôn ba trong dãi ngân hà, lưu lạc xứ người đất khách, Đại Bàn cũng lại rơi vào tay hắn, làm người vợ được pháp luật công nhận. Sao lại thế này? Một Brujah có tất cả lợi thế của nam chính lại kết thúc như nam phụ.

Sau mỗi giấc ngàn thu, dòng Thánh Huyết lại đội mồ tái sinh với bộ não trống rỗng. Họ không bao giờ “chết” đúng nghĩa, nhưng họ có thể xóa bỏ một quá khứ để làm lại từ đầu. Còn người kia, hắn mãi nhớ, nhớ rành rọt từng nỗi cô tịch quạnh hiu, từng mất mát hi sinh, từng dòng thời gian vô tri vô giác…

“Rất tệ hại,… có đôi khi tôi thấy mình chẳng khác gì những tảng đá này, bất tử bất biến, cũng không bao giờ biết lãng quên. Tất cả mọi người đều rảo bước tiến lên, chỉ có tôi bị bỏ quên trong góc, chỉ có ngày trước, không có mai sau…giống như hóa thạch vậy, thật tệ hại…”


Ngài là Ventrue – là một vampire thủy tổ có hồi ức dài hơn ai hết. Khi người ta ngủ say rồi thức tỉnh với cuộc đời mới, tương lai mới, thì Ventrue tiếp tục sống ngán ngẫm với thế giới này… Anh giống như một linh hồn thượng cổ, nghe hết bi ai của trần đời, thấy hết tịch mịch của bóng đêm, chẳng tha thiết sống, cũng không tha thiết chết, cứ vậy trơ lì như một hòn sỏi. Anh thậm chí không cảm nhận được bản thân, không hiểu “sống” là thứ cảm giác gì. Ventrue phiêu lưu trong chiến tranh, liều lĩnh và kiêu ngạo trong những ranh giới sinh tử. Sange với quân đoàn bất bại cứ xâm lấn dần hệ ngân hà, bởi vì ngài Thống soái cần tìm cảm giác mạnh để làm mới cuộc đời chán ngắt.


Ventrue không được tác giả ưu ái, anh xuất hiện quá ít và anh bên cô không nhiều. Nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến tình yêu của Đại Bàn hướng về Venture. So với Brujah, Venture không hề lợi thế, anh không có gì cả, trừ trái tim của nàng. Sống quá dài, nhớ quá nhiều, lần đầu trong đời ngài Thân vương dòng Thánh Huyết tối cổ phát hiện ra một điều mới mẻ để theo đuổi, một ánh lửa rực rỡ để lao vào. Brujah kém hơn Venture ở chỗ nào? Đó là thiếu dứt khoát và thiếu chủ kiến. Brujah bị bó buộc trong hàng rào quy tắc của Thánh Huyết, sống trong khuôn khổ quân nhân và lý tưởng phục vụ đế chế. Anh không dám giẫm lên quân tắc hà khắc, cũng không dám khiêu khích hội đồng trưởng lão và tầng lớp quý tộc dòng Thánh Huyết. Đó có lẽ là ưu điểm cũng là khuyết điểm của Brujah. Đúng như Venture nhận xét:

“Brujah, cậu vẫn luôn cứng nhắc như vậy……”

Brujah làm theo nguyên tắc, hành động theo trình tự quy định và điều đó đã làm nên sai lầm đối với Cao Đại Bàn. Tình cảm không có quy tắc, cũng không có trình tự, Venture chỉ sống hết mình để yêu thương và cũng chỉ tùy hứng theo ý muốn. Có lẽ trải nghiệm quá khứ đã khiến ngài thờ ơ với pháp luật, hờ hững với những khái hiệm “danh tự”, “tôn nghiêm”. Venture là một Thân vương nhìn bề ngoài thì cao quý nhưng thực chất là một con quỷ không hề có khóa xích. Điều này có nghĩa là bất cứ lúc nào nó cũng có thể dang cánh bay đi, khi nó nằm im, đơn giản là nó chán nản, nó không còn tha thiết với ánh hào quang ngoài cửa sổ….

Ngông cuồng cướp đoạt “nhân loại cuối cùng” trong buổi triển lãm, bốc đồng để lại dấu răng sở hữu trên cổ Đại Bàn, thế rồi ngài Thân vương có được nàng khi cả hội đồng Thánh huyết chưa kịp phản ứng. Kể từ giây phút đó, cái tên Venture nhất định tìm mọi cách chen lấn vào cuộc đời vốn không thuộc về ngài. Những say mê dịu dàng, những thèm khát và kỳ vọng… cuối cùng ngài tìm ra rồi: một người khiến cuộc đời trở nên ý nghĩa!

“Ngươi chán ghét ta chạm vào ngươi đến mức này sao?… Nhưng mà, ta nhất định phải chạm vào ngươi…… Giống như ta đã từng nói trước đây, chỉ cần ở bên cạnh ngươi, ta sẽ nhịn không được muốn hôn ngươi, vuốt ve ngươi, muốn đến càng gần, muốn cắn càng sâu… Ta vừa nhìn thấy ngươi, đã muốn ăn ngươi luôn. Ngươi có biết ta nhẫn nại bao lâu rồi không……”

Vâng, vampire và cơn khát máu, đủ dằn vặt, đủ vật vã… Brujah cũng có chung nổi ám ảnh như Venture nhưng cách giải quyết của họ lại hoàn toàn khác nhau. Cũng chính điểm này làm tôi cảm thấy Venture xứng đáng được yêu hơn.

Brujah tính toán và nhẫn nại bắt cô trở về bên mình, để xoa dịu cơn khát thống khổ mỗi ngày, để tham lam mùi vị độc nhất vô nhị trên người Đại Bàn. Còn Venture? Anh cũng tính toán và nhẫn nại, nhưng không phải để sở hữu nàng mà là để được nàng sở hữu. Với một thân phận khác, anh ta chỉ lặng lẽ bầu bạn với cô, học cách quý trọng và nâng niu, học cách suy nghĩ đồng điệu với văn hóa Trái Đất và cũng tìm đường đi vào trái tim Đại Bàn. Như cô ấy từng phân tích: Người đàn ông của tôi sẽ không như vậy, anh ta nhìn thấy tôi bị thương thì đầu tiên là đau lòng chứ không phải thừa cơ liếm láp. Máu tôi rơi, anh ta có thể tìm băng bông lau sạch thay vì dùng miệng để cầm máu.


Sống trong môi trường mà bản thân là sinh vật tận cùng trong chuỗi thức ăn, Đại Bàn hết bị người này cắn tới người kia cắn, tai nạn hoặc cố ý đều có nhưng nếu xét về thời gian tiếp xúc, người được lợi ít nhất lại là Venture. Từ khi thấu hiểu tình cảm của mình, anh ta hầu như không uống máu nàng nữa dù cơn khát vẫn cứ tăng không giảm. Venture chỉ muốn chứng minh một điều: mọi người ít nhiều luôn xem cô là “thức ăn”, còn anh chỉ xem cô là “bạn đời”. Venture có ít đất diễn nhưng mỗi lần anh có mặt đều là đoạn tôi yêu thích. Một ngài quý tộc địa vị cao ngút có thể vứt bỏ thân phận để trốn chạy cùng Đại Bàn khắp dãi ngân hà. Một Venture Thánh Huyết kiêu ngạo và tự đại cố học cách khiêm nhường và thu liếm bản thân, cố học cách làm chồng làm người cha tốt, cố thấu hiểu khái niệm “gia đình” và cố bảo vệ những gì anh cho là quý giá. Dưới sự cưỡng bức của Hội đồng trưởng lão, Venture buộc phải cùng cô chia lìa, cổ quan tài lạnh lẽo trong Thánh địa âm u, anh từng nghĩ sẽ mãi mãi ngủ đi không tỉnh lại nhưng giờ phút này anh khao khát được sống. Bởi vì mấy trăm năm sau, mở mắt ra kí ức không phai nhòa mà người vợ của anh thì không còn nữa…

“Hiện tại tôi không thể ôm em, em tới ôm tôi một cái đi…..”.

“Em sẽ chờ tôi chứ?”

 “Tuyệt đối không chờ”.

“Tôi sẽ không ngủ lâu lắm đâu…… Chắc chắn là vậy”.

“Dù vậy cũng không chờ”.

“Vậy em đến đánh thức tôi đi”.

Venture xui xẻo đáng thương, gặp phải bà tác giả “mẹ kế” lại còn bị cưỡng chế hôn mê, lần nữa bỏ lỡ rất nhiều năm tháng ở bên cạnh cô, bỏ lỡ thời khắc Lilith của họ ra đời. Khi ngài mơ màng tỉnh lại sau giấc ngủ dài thì cũng là lúc câu chuyện khép lại. Lần này nó sẽ công bằng, một câu chuyện khác sẽ mở ra để anh đứng đúng vị trí của một nam chính.

Cái kết này tôi không hài lòng lắm nhưng những phiên ngoại thì đặc biệt hay. Hóa ra thế giới vampire luôn luôn có tình yêu, nó chỉ bị che lấp sau lớp vỏ bản năng hào nhoáng và quỷ hút máu cũng như con người, đôi khi họ cần cảm xúc hơn là thức ăn.

Brujah với lời hứa đợi chờ không kịp thực hiện…

Nhất bí ẩn cùng mối tình đã mất và sự bất tử dài dẳng vô ý nghĩa…

Thập nhiệt huyết trong câu chuyện tương lai chưa kịp kể…

Lilith “ma nữ” biến mất cùng tình yêu đơn phương và sự tàn nhẫn với người luôn yêu mình…

Nosferatu chỉ yêu một người dù sống lại bao nhiêu kiếp, tiêu cực và thà chết trong hận thù…

Mỗi nhân vật đều có cái kết dành riêng cho mình.

Vũ trụ vẫn vận hành theo quy tắc bí ẩn của nó.

Hình thành rồi biến mất, phân chia rồi tập hợp… ai biết được nơi xa xôi lấp lánh bụi không gian, liệu có một hành tinh xinh đẹp tựa như Trái Đất?

Nhãn: , , , ,

Thứ Năm, 5 tháng 4, 2018

Review - Đi xem mắt - Tát không không: Ngôn tình cho gái ế!

“Xem mắt, cũng chính là hai bên lật bài với nhau, mục đích chính là kết hôn, yêu đương có cũng được mà không có cũng chẳng sao.” Đây thực sự là một câu chuyện tình yêu vừa thực tế vừa lãng mạn cho các cô gái đang tuổi...cập kê chống lầy đó!

Mộ Bình Phàm, người cũng như tên, đơn giản dễ hiểu. Bình Phàm hai mươi lăm xuân xanh, nhưng đã đi xem mắt tới hai mươi bốn lần. Đối tượng không thiếu chỗ này thì hỏng chỗ kia, người keo kiệt quá mức, người chỉ cần một cô vợ “biết đẻ”, không một ai có thể lọt vào mắt xanh Bình Phàm. Cô nghĩ rằng, gia đình mình bình thường, công việc cũng bình thường, nhan sắc càng không nổi bật, người yêu trước giờ chẳng có ai, nói thẳng là gái sắp ế, nếu chậm thêm vài năm nữa chỉ có nước ôm chăn nằm nhà đến già. Vì vậy, Bình Phàm tiếp tục nhận lời đi xem mắt.

Lần xem mắt thứ 25, chẳng ngờ lại gặp người quen – Doãn Việt. Doãn Việt là điển hình của loại người “có tất cả mọi thứ”, cũng là loại người Bình Phàm không bao giờ với tới được. Vậy mà giờ đây, giấc mơ thời thiếu nữ của Bình Phàm đang trở thành hiện thực, liệu cô nàng ấy đã tìm được hạnh phúc mãi mãi hay chỉ là ảo giác.

Tôi thích nhất câu này trong truyện: "Bất luận thừa nhận hay không thì lúc mới sinh ra, con gái vẫn luôn mong được che chở. Bất luận là loại kiên cường hay mềm yếu."

Nói thật lòng, “Đi xem mắt” có lời giới thiệu hết sức bình thường, không nhiều đoạn gay cấn kịch tính, không có tình yêu chết đi sống lại, hay cả dàn "diễn viên" cũng chẳng hoàn hảo. Một câu chuyện hết sức nhẹ nhàng và đôi khi có chút lặng lẽ. Có lúc, cuộc sống khiến chúng ta quá mỏi mệt và phải tìm đến thứ thuốc "tinh thần" để an ủi. Tôi nghĩ, câu chuyện này sẽ cho ta chút thời gian để lắng lại, nhớ tới những mơ mộng một thời tuổi trẻ, để thấy chút ánh sáng kì diệu của tạo hóa và thấy cả cuộc sống xung quanh mình trong đó. Bạn đã từng yêu thầm một anh chàng "hot" trong lớp? Bạn đã từng mơ mộng về một mối tình khắc cốt ghi tâm? Bạn có hoài nghi về sức hấp dẫn của mình, từng nghĩ rằng mình bình thường, rất bình thường?

Tình yêu của nam và nữ chính phát triển rất nhẹ nhàng. Nam chính, dĩ nhiên giống hình mẫu lí tưởng của chị em, là người hoàn hảo, tài năng, có tiền... Tình yêu của anh dành cho nhân vật nữ đôi khi có chút vô lí, một mối tình thầm lặng từ cấp 3, bạn tin được không! Trong khi nữ chính là một người bình thường không thể bình thường hơn, lại nhút nhát, tự ti. Nhưng điều làm tôi ấn tượng, đó là tính cách cô ấy quá thực. Có cảm giác cô ấy là một trong số chúng ta, chứ không xa vời như nhiều người nữ khác. Nói trắng ra, nhiều người sẽ bảo cuốn truyện này nhạt nhẽo, nhưng đôi khi những câu nói của nhân vật làm tôi nhớ mãi không quên, bởi vì nó như chính tiếng lòng mình. Cảm thấy nữ chính rất giống bản thân, là một hạt cát trong sa mạc, vĩnh viễn không có người nào nhận ra, để rồi luôn sợ sệt, trốn tránh; luôn đứng từ xa mà nhìn, sợ rằng nếu tới quá gần, sẽ dọa người ta chạy mất. Đến cuối cùng, cô mãi không thoát khỏi sự sợ hãi ấy. Nhưng cô ấy vẫn hạnh phúc, vì câu chuyện luôn luôn là thế, luôn có một người lặng lẽ chờ cô ấy bước tới.


Bình Phàm không tài năng, không xinh đẹp, lại tự ti về bản thân. Cho đến khi Doãn Việt xuất hiện, từng bước tiến vào trái tim cô, vẫn chưa lúc nào cô hết hoài nghi về chính mình, về tình yêu.

"Người đàn ông nằm trên giường này, lúc còn trẻ đối với cô mà nói thì giống như một thiên thần không thể chạm vào, bây giờ vậy mà lại trở thành bạn trai của cô.

Có điểm giống như giấc mộng. Giống như thiếu nữ tuổi dậy thì mơ mộng: một ngày nào đó vương tử mà mình thầm mến được mọi người hoan nghênh bỗng nhiên tìm tới mình, nói một câu tớ thích cậu. Rất không thực tế, nhưng bởi vì không thực tế nên mới mỹ lệ như vậy."

Cô gái ấy luôn thấy mình lọt thỏm trong đám đông, làm nền cho người khác, cũng như chúng ta ở trong một tập thể mà chẳng có gì nổi bật hơn người.

"Người với người thật không giống nhau. Như Phương Nhan, vĩnh viễn xuất chúng, còn cô, vĩnh viễn bình thường. Thật ra thì, có đôi khi cũng rất muốn nếm thử tư vị làm trung tâm được mọi người chú ý. Có đôi khi, cũng muốn trở thành Phương Nhan, chỉ cần một ngày thôi."

Bình Phàm hiểu, bỏ lỡ hắn, sau này cô có thể không gặp được người nào tốt hơn. Trên đời này không có Doãn Việt thứ hai. Nhưng, trên đời này cũng chỉ có một Mộ Bình Phàm. Thứ Bình Phàm muốn cho tới bây giờ không phải giàu sang, không phải quyền thế, không phải học vấn. Chỉ cần một người thật lòng thương yêu mình, không bao giờ thay đổi.

Liệu bạn có thấy bản thân mình trong cô gái Bình Phàm này? Biết rằng chàng trai ấy quá xuất sắc nên mới không thật, và không đủ tự tin bước cùng người ấy. Dẫu sao thì đây cũng là ngôn tình, và nữ chính cuối cùng cũng đi theo "vết xe đổ" của chị em, chấp nhận trong hạnh phúc tình yêu của người nam. Thiết nghĩ, nếu là thực tế thì sẽ chẳng có câu chuyện nào cả, hai người vĩnh viễn là hai đường thẳng song song, sống cuộc đời riêng. Chúng ta ai mà chẳng có một thời mơ mộng như cô gái này, chỉ có điều thế giới thực làm ta sớm thoát khỏi giấc mơ ấy. Đọc truyện không phải để tìm cảm giác mới lạ, mà là để nhớ lại, hoàn thiện giấc mơ ngày xưa của ta trong thế giới tưởng tượng. Dường như đó cũng là một loại hạnh phúc...

Nhãn: , , , ,